Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2012

Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM

Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM
Những tình yêu huyền thoại



Sống giữa hai thần

Chưa được nghe nàng nói yêu ai
Chỉ làm vợ một người đến trước.
Cuộc chiếc tình suốt mấy nghìn năm
Sức các thần đến bao giờ mới dứt!?

Một vũng nước gọi là ao Vua
Nàng hạnh phúc hay là đau khổ?
Thế nào là thắng, thế nào là thua?
Nàng ở đâu giữa hai chiều giông gió?

Núi Tản Viên cao thế cũng nhiều
Nhưng là gì nếu đặt vào biển thẳm?
Nguồn nước mát dành cho nàng tắm
Sơn tinh làm sao có được cho nàng?

Ta đã nghe qua mấy nghìn năm
Điều nàng nói và không bao giờ nói
Ta giật mình khi nhìn từng ngọn núi
Mỏm đá nào cùng hình quả tim khô.
3.1997.
Thủy Tinh

Vì lẽ gì hỡi Thủy Tinh
Ngàn năm chỉ một mối tình ấy thôi?
Dẫu đau đến nát cuộc đời
Vẫn mong giành lại được người mình yêu!
Đã bao nhiêu cuộc phiêu diêu
Chỉ sâu thêm biển, chỉ nhiều nỗi đau!
Yêu người, người có yêu đâu?
Biển tình, biển miệng biết bao nhiêu lời!
Hay là không phải kiếp người
Nên không đau nỗi cuộc đời cười chê?
Hay Thần là được đam mê
Được vượt qua hết những gì cách ngăn?
Cả thời gian lẫn không gian
Đều thành vô nghĩa khi Thần đã yêu?
Dẫu say đắm chỉ một chiều
Dẫu tận cùng chỉ bao nhiêu nhọc nhằn!..

Giá chi ta được một lần
Tim ta là trái tim Thần- Thủy Tinh
Để ta được sống thật mình
Được nguyên vẹn với mối tình ta say.
Thời gian như sóng tháng ngày
Tan vào đá, tan vào mây vào trời
Và khi tất cả qua rồi
Còn lại hai tiếng trên đời : Thủy Tinh.
8.11.1996

Tây Thi

Như nàng thuở ấy, Tây Thi
Cái gì là thực, cái gì là hư ?
Thủy chung ư? Phản bội ư ?
Đâu là hạnh phúc, đâu là nỗi đau?
Cuộc tình trong những mưu sâu
Mặt người với mặt gươm đao tàng hình.
Chôn mình giữa trái tim mình
Lòng tan nát vẫn cố lành đầu môi!
Hoa ruồn cuống chẳng được rơi
Cứ xô đập giữa miệng người chông gai.
Bên Phạm Lãi, bên Phù Sai
Ai là chồng thực, còn ai kẻ thù?
Người trao nàng cả Kinh Đô
Người dồn nàng đến đến hư vô cõi tình!
Người trao nàng cả hồn mình
Người đem nàng để biến thành đỏ đen!
Giết người để được người tin
Lấy tan nát để chắp liền nỗi đau!
Nàng ơi, nếu có kiếp sau
Vẫn nhan sắc thế, đừng cầu làm chi.
Một đời để tiếng Tây thi...
1997

Bên thềm giếng Ngọc

Giếng ngọc, chẳng thấy ngọc đâu
Chỉ giọt nước mắt quặn đau hồn người!
Chỉ còn hố vết tim rơi
Đáy sâu nước mắt ngậm ngùi lòng ta.

Tình yêu là quỷ hay ma
Để nàng không nhận được ra kẻ thù!
Nghìn xuân nối tới nghìn thu
Đường tình vẫn một lối mù trao nhau!

Lông ngỗng nàng rắc về đâu?
Một pho tượng đá cụt đầu nàng ơi!
Ngày xưa nàng đã dại rồi
Ta giờ quá nửa cuộc đời không khôn.

Mỗi người chết một mồ chôn
Có còn lông ngỗng hỡi hồn Mỵ Châu?
Nghìn năm lịc sử về đâu?
Mưa rơi giếng Ngọc hạt nào của ta?
10.8.1996

Viết ở Hòn Trống Mái

Cái khoảng cách tưởng chừng không thể có
Mà suốt đời chẳng được cùng nhau!
Có phải thế mà đôi chim hóa đá
Câm lặng đi cho khỏi lòng đau?

Thôi cũng được, dẫu chẳng gần hơn nữa
Cầu mong cho đừng cách xa hơn.
Lòng vẫn hướng về nhau muôn thuở
Hóa đá rồi cũng đỡ cô đơn.
4.7.1992

Chợt nghĩ về Sơn Tinh, Thủy Tinh

Nếu Thuỷ Tinh là có thật
Chắc bây giờ cũng thôi giận Sợn Tinh
Nếu Sơn Tinh là có thật
Chắc cũng không giận nữa địch tình.

Mấy nghìn năm đâu phải là ngắn
Dẫu là thần cũng phài nhận ra
Nếu Ngọc Hoa là có thật
Mấy nghìn năm ai bảo chưa già?

Bấy giờ Ngọc Hoa nói chưa hẳn là đúng
Nhưng giá nàng cứ nói một câu
Chắc đỡ đi trời long đất lở
Chắc hai thần có thể bắt tay nhau.
26-4-2000.

Lời ngỏ với vọng phu

Ngàn năm nàng đã nơi này
Với ta, mới gặp hôm nay lần đầu.

Dắt dìu mẹ trước , con sau
Đi mãi đâu, sẽ về đâu, hỡi nàng?
Chân trời, mặt bể mênh mang
Đợi chờ vậy có chắc rằng gặp không?
Mà ngàn năm vẫn ngóng trông
Ngàn năm một hướng vẫn không đổi chiều!

Nàng ơi, xin hỏi một điều
Trong thiên đường đá bao nhiêu ngọt ngào?
Phải yêu cho đến mức nào
Mới được hoá đá sống vào thời gian
Để ngàn năm ấy chẳng tan
Để ngàn năm mãi vẫn còn, người ơi!
Để khi kiệt nước mắt rồi
Nỗi đau hoá đá thành lời hát ru!
Tình câm một khối đơn cô
Đợi nhau ở cõi hư vô mong còn
Chết không chôn hết nỗi buồn
Để trơ lại đó một hòn vọng phu
Để oan một kiếp trẻ thơ
Người em hoá đá đợi chờ là ai?

Bao nhiêu báo, bao nhiêu đài
Không nghe ai nhắn một lời tìm em?
1994
Thơ Nguyn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét