Thơ NGUYỄN QUANG THIỀU
.
Hồi tưởng tháng Hai
.
.
Đó
là tháng sực nức mùi thuốc Bắc
Những
ngón tay xanh nhợt mép giường
Và
tháng Hai, đúng là tháng Hai, tôi nhớ tiếng khóc trong câu chuyện
Những
đồng tiền bà tôi giấu dưới chiếu ố vàng
Trong
bóng tối ấu thơ, tôi cần giọng nói
Từ
góc buồng ẩm mốc của bà tôi
Cây
đèn của kí ức ốm đau cạn dầu và sợi bấc
Bò
đến sát tai tôi, nức nở nguyện cầu
Đó
là tháng bà tôi đòi cắt tóc
Cha
tôi mang tóc bà tôi chôn xuống cánh đồng
Cỏ
mộ tóc tốt tươi trong bóng tối
Tôi
trốn bà ra khóc tóc bà tôi.
Đó
là tháng có tiếng ho vỡ đờm trong cổ họng
Tôi
thấy ngôi nhà xưa dựng bóng cuối khu vườn
Mùi
thuốc Bắc tự tin bay ra từ bếp lửa
Sống
lại người đàn bà chết yểu từ ngàn xưa.
Hồi tưởng tháng Tư
.
.
Rền
vang những cánh đồng, buổi bình minh đất đai
Tôi
thấy mùa loa kèn sinh ra dưới vòm trời bất diệt
Chúng
ta đợi đã lâu một cái chết sống lại
Những
nhạc công yếu già lần lượt bỏ đi.
Im
lặng như chưa từng có gì sinh ra trên đất đai này
Rồi
ngôi nhà dựng lên như chợt nhớ, rồi suốt đêm gió thổi
Những
đồng tiền xưng tên trong lễ rửa tội
Đủ
mua một phao dầu cháy hết đêm nay?
Tất
cả những gì còn lại giờ nghiêm trang trong nghi lễ của mình
Tôi
ôm chặt cây kèn đứng sau rèm sáng
Xa
xăm trên cánh đồng, những nhạc công tóc bạc
Thèm
được chơi lần cuối cùng bên miệng huyệt sâu.
Mọi
con đường tháng Tư biến mất, chỉ còn lại một
Tôi
đứng trên con đường này và quanh tôi bạt ngàn những cây kèn cô đơn
Tôi
phải chơi thay những nhạc công đã chết
Và
những cây kèn bị lãng quên trong bóng tối cánh đồng.
Những
cái tên đều đều vang
lên trên mặt đá hoa cương rồi đời đời im lặng
Tôi
nhìn thấy hàng cây mới trồng trên bến bờ của thế gian
Một
ngôi sao bay về đậu lên trên trán
Ánh
sáng chan hòa chảy
trong máu, xương tôi.
Đêm
rền vang tiếng thử hơi của những cây kèn
Tôi
là nhạc công sót lại cuối cùng bước dần ra phía sáng
Trong
nghi lễ của đất đai, của bầu trời, tôi nâng kèn, ngước mắt
Tất
cả những cánh đồng hoa loa kèn bùng nổ bình minh.
.
Hồi tưởng tháng Bảy
.
.
Chúng
ta nằm bên nhau, cắt chéo chiếc giường
Những
cái cây bị quật đổ sau bão
Trong
giấc mơ anh thấy những gã thợ xẻ đeo mặt nạ
Đang
bật những dây mực dọc thân thể chúng ta.
Trong
im lặng tuyệt đỉnh, những gã thợ
Xẻ
chúng ta thành những tấm thẫm đỏ
Lưỡi
cưa chạy qua chúng ta sáng lên ánh chớp
mùn
cưa phun lên từng chùm pháo hoa.
Chiếc
giường biến thành xưởng gỗ, những mảnh đời sống chúng ta la liệt
Rồi
biến thành giường, tủ, bàn ăn và những cỗ áo quan
Chúng
ta hiển thị mọi nơi, những cái cây không nhận ra chúng ta
Và
bản thân chúng ta lúc đó chỉ còn là một ký ức câm điếc.
Những
gã thợ xẻ không bao giờ nghĩ
Chúng
ta có thể sống lại trong mùn cưa, phoi bào và những đoạn gỗ thừa
Và
thế chúng ta được ném vào lửa, chúng ta bốc cháy
Trong
cuộc hoả hoạn này đời sống chúng ta phô bày
Rồi
trong chiếc quan tài, gã thợ xẻ được đưa đi khỏi xưởng gỗ
Dọc
con đường dựng lên bởi những hàng cây
Chấp
nhận lời cầu xin của gã trong bản di chúc
Chúng
ta không tháo chiếc mặt nạ ra.
.
Hồi tưởng tháng Chạp
.
Đột
ngột hiện lên
Những
cái cây tháng Chạp
Chữ viết
người Trung Hoa
Bay
về một con quạ
Trong
hoàng hôn,
đậu im lìm
Và
những cái tai sợ hãi.
Biến
mất trên cánh đồng
Con
đường đất xám không nơi ẩn náu
Như
trước vành móng ngựa
Người
đàn ông ra đi chìm xuống nơi đầu dốc
Không
bao giờ mọc lên.
Lúc
ấy ngôi nhà lưng đồi
Tối
dần như một con quạ
Và
những cái tai sợ hãi
Rụt
rè nhô lên.
..
Thơ Nguyễn Quang Thiều/ Triệu Xuân đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét