Thơ
VĂN LỢI
Ảnh Hoàng Gia Cương
ĐÈO NGANG
Nối mây với sóng là đèo
Ngang đây ngỡ biển cuộn theo chân người
Trầm ngâm tạc dáng giữa trời
Nghìn năm cần mẫn chọn lời cho thơ
Nỗi riêng ai với chiều xưa
Đìu hiu cảnh vắng bây giờ thấy đâu
Thung thăng mây xoã ngang đầu
Nhởn nhơ sóng nở muôn màu dưới chân
Thoáng như xa, thoáng như gần
Xe lên mà ngỡ đèo quành theo xe
Tiếng mình cười ở bên kia
Sang bên đây vẫn còn nghe tiếng cười
Triền đèo trăm hố bom phơi
Đá xô nên bậc, lá rơi nên tầng
Mặt đèo nghiêng nỗi bâng khuâng
Nghiêng vào khoảng nhớ một lần ai qua.
MẸ TÔI
Mẹ tôi tuổi ngót tám mươi
Mưa đong, nắng lắng, một đời gian truân
Mẹ như quen với tảo tần
Việc gì cũng muốn đỡ đần cháu con
Mẹ tôi cười tiếng rất giòn
Tiếng cười khiến cả cháu con cùng cười
Tôi dầu tuổi đã năm mươi
Mẹ lo như thuở còn chơi trốn tìm
Mẹ khuyên đi đứng giữ gìn
Nói năng, ăn ở biết mình biết ai
Mẹ tôi từ thuở ba hai
Đã thành qủa phụ, trĩu vai gánh gồng
Nuôi con trọn đạo thờ chồng
Để con đừng thấy thiếu vòng tay cha
Mẹ tôi thành cố, thành bà
Vẫn chăm cháu chắt như là chăm con
Mẹ ơi bể cạn non mòn
Cháu con xin nguyện sắt son nghĩa tình.
HUẾ VÀ EM
Hình như ai đó nói đùa
Thiên nhiên Huế chỉ hai mùa mà thôi
Đã mưa, mưa đến thâm trời
Đã nắng, nắng đến đứng ngồi không yên
Và điều này nữa như riêng
Có em anh lại có thêm hai mùa
(Hanh trưa thoảng ngọn gió lùa)
Có em, Huế có bốn mùa riêng - chung.
RƯỢU HUẾ
Nắng chiều ở Huế rơi nghiêng
Mưa chiều ở Huế làm duyên buông màn
Tôi ngồi với chén rượu khan
Nhớ về một thuở cơ hàn mà vui
Bạn bè hôm sớm tới lui
Có bao cay, đắng, ngọt, bùi sẻ chia
Bây giờ có đứa bên kia
Với riêng thế giới chẳng hề luỵ ai
Chỉ đành tiếc một đời trai
Có bao hoài bão xếp ngoài áo quan
Tôi ngồi với chén rượu khan
Ngẫm mình, ngẫm bạn còn đang nợ người
Nợ người cái "dậu mùng tơi"
Nợ người trăm cái lẽ đời mông lung
Không đi tới được vô cùng
Thì đi đến tận cõi lòng thương nhau
Xốn xang nhớ Huế thuở nào
Nâng ly rượu Huế uống vào thẳm sâu…
Thơ Văn Lợi/ Ngô Minh đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét