Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013

THƠ TRẦN HOÀNG PHỐ

THƠ
TRẦN HOÀNG PHỐ



Đấu sĩ Giấc mộng và Mặt nạ


1. Khi mặt trời đã lặng lẽ ra đi
Tôi khoác chiếc mặt nạ
Băng qua cánh đồng, đêm đầy hoa hồng và hoa li-la
Tôi thấy những đấu sĩ chết vì những giấc mộng nhiều vô kể
Lời của những người chết với đôi mắt mở trừng trừng
Nói với bầu trời đầy sao
Có những kẻ đang bán rao giấc mộng
Những giấc mộng thật đẹp phù du và huyễn ảo
Nhưng những giấc mộng như những vầng trăng xanh quấn
đầy rắn.
Với đôi mắt phù thủy mê hoặc
Với tiếng rít dịu dàng quyến rũ
Cõi cái chết như đêm sáng sao của Thiên đường bất tử

2. Tôi mua về một giấc mộng
Với nỗi dại khờ thành tâm
Như mua một ảo tưởng
Ru ngủ đời mình trong một giấc mơ xanh

3. Chợ đời đầy những kẻ bán mua giấc mộng quyền thế và
giàu sang
Đêm tua tủa giáo gươm bóng tối
Có những kẻ đánh số cuộc đời
Đêm tua tủa rủi may giàu sang, ghế cao và tuyệt vọng
Một vầng trăng xanh nở giữa bóng phù vân
Và biển đời thì lao xao sóng bể dâu

4. Tôi hái một vì sao và một đóa hồng
Tôi nói với những ngọn gió như những vị khách lạ dừng chân
bên cầu
Về sự dối trá của chiếc mặt nạ rực rõ khoác trên khuôn mặt giấc mộng
Đêm hoa hồng ướp đẫm sương và óng ánh rắc những vì sao
Những lời nói dối sặc sỡ bay qua chân trời ngũ sắc những
chiếc cầu vồng

5. Những cơn mưa không rơi xuống giấc mộng của tôi
Tôi mơ thấy những chiếc mặt nạ nói cười buồn vui
Những chiếc mặt nạ lo âu
Những chiếc mặt nạ hãi sợ
Những chiếc mặt nạ tô màu hạnh phúc sặc sỡ
Những chiếc mặt nạ vẽ lên khuôn mặt hát bội quyền uy
Tôi rao bán những vì sao, những đóa hồng
Và những chiếc vòng ngọc óng ánh của sương
Những đấu sĩ-những con thiêu thân vẫn lăn xả
vào quầng sáng mộng ảo rực rỡ
Như những kẻ mộng du vĩ đại lao tới cõi mênh mông quyến rũ


Hồi ức ngày hạ

Tháng bảy
Nơi đỉnh núi mù xa
Sấm ầm ĩ cơn giông
Đàn sâm cầm
Bay ngang qua cửa Nhà Đồ
Làm rơi tiếng kêu thảng thốt
Sen trong hồ Tịnh Tâm đã tàn
Anh đã đi qua
Hết nỗi đợi chờ
Hết tháng ngày lạ mặt
Với những giọt nước mắt
Như sương đọng trên lá sen buổi sớm

Những bông hoa bìm bìm tim tím
Bên hàng rào nhà ai
Như đôi mắt u buồn của em mở to
Một khoé sóng mùa thu góc phố trí nhớ
Bập bùng tiếng ghi ta não nùng tiễn biệt
Vẳng từ một con hẻm vắng
Hương sứ thơm nồng nàn
Trầm mặc bóng ngôi chùa tĩnh lặng

Những đám mây trắng
Của ký ức ngày xưa
Sà vào lòng anh tái tê nỗi sầu muộn
Dòng sông linh hồn anh
Trong đêm thao thiết chảy
Hồi nhớ những bình minh tình yêu phù chú
Hay chờ hoàng hôn cái chết giăng cạm bẫy
Anh đã lạc trong mê cung thời gian
Nơi vô số bóng hình em và anh
Nhoè trong tấm gương nhà mồ kỷ niệm.

Thành phố, mưa và tôi


Thành phố - giọt mưa buồn rơi trong mắt em
Anh không còn nhìn thấy những vì sao lung linh trong
đáy cốc đời mình
Dòng sông lững lờ trôi không gặp bể
giữa sương mù ngày tháng
Những hàng cây xanh non mưa quất than van trong tim anh
Giọt nước mắt em rơi trên môi anh
Mưa đông rơi trên những con đường – mưa rơi trên những
mái nhà thành phố
Anh nếm thấy trắng xoá đại dương của cô đơn

Thành phố - nụ cười em lạ lùng
Mắt em nắng mưa nào hư thực
Anh nhìn không thấy màu mắt của hoàng hôn
Bàn tay dịu mềm của ai hững hờ xa lạ
Anh không hiểu những chiếc lá đang màu xuân hay đông

Thành phố - trái tim anh –trái tim em đều mong manh
Gió thổi và những bông hoa rụng ven đường
Anh cúi nhặt những mảnh tình yêu và lặng ngắm
Gió thổi và những chiếc lá vàng bay nói lời từ biệt

Chia tay – thành phố – giọt mưa rơi trong mắt em
Bầu trời đang tan ra thành mây khói

Anh ngó thấy một dòng sông lạnh giá dưới chân cầu
Một giọt mưa rơi trong mắt anh

Chén đêm


Chén đêm này đầy cay đắng
Biển của nỗi khổ đau vô tận
Em hãy nhấp môi vào tiếng vọng
Một nghìn năm sau linh hồn anh

Chén đêm này đầy trăng hư ảo
Ánh chớp trong im lặng
Khuôn mặt em trắng loá trăng
Chén mộng du này đầy bóng hình xa xôi

Băng qua ốc đảo cô đơn mềm mại
Chén đêm này đầy rỗng không - mai sau là tro than cát bụi
Biển linh hồn anh gào rú giấc mơ xưa xa lắc
thuở dịu dàng hương
Chén sa mạc đêm này bỗng chầm chậm thơm
đường cong môi em
.


Thơ Trần Hoàng Phố / Ngô Minh đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét