Thơ
NGUYỄN KHÔI
NHỚ
Nhớ về Mường Bản quê em
Nắm xôi chấm "chéo" để thèm mùi măng
Canh chua ngọt miếng Gà rừng
Ngồi bên bếp lửa bập bùng thêm yêu.
CHIỀU
Chiều buông đứng lặng bên cồn
Cánh chim chở ánh hoàng hôn về rừng
Lửa nhen Bản xóm tưng bừng
Mõ trâu lốc cốc, chó mừng sủa vang...
TỐI
Tối về Nà Pát bản xa
Mưa rào tiếng Ếch thiết tha trên đồng
Đêm xuân cho vợ nhớ chồng
Nằm nghe Ếch gọi nao lòng Ếch ơi !
TẾT
Tết về rừng trắng Hoa Ban
Tiếng chim ríu rít đầu sàn mừng xuân
"Kin chiêng" bản xóm quây quần
Vòng Xòe quanh hũ rượu Cần ngả nghiêng...
NGỦ NHÀ SÀN
Nhà sàn đệm sát liền kê
Mùng đen kín mít mẩn mê Thiên Đường
Ai nghe kèo cột yêu thương
Xem chừng xao xuyến Lều nương đổ nhào ? !
VỌNG
Từ xa Mường Bản thân yêu
Nhà cao Phố Thị chiều chiều vọng trông
Ải Êm hiu hắt bên rừng
Bở lau khói tỏa mây tầng bồng bênh...
VĨ THANH
Người ta vọng chức quên tình
Tôi nay phố Vọng một mình vọng Em...
(2000)
Đêm phố Vọng có Người Thơ vô vọng
Gà rừng nuôi ...xao động gáy vu vơ...
(2012)
Phố Vọng Hà Nội - xuân 2013
Nguyễn Khôi/ Tác giả gửi bài.
VĨ THANH
Người ta vọng chức quên tình
Tôi nay phố Vọng một mình vọng Em...
(2000)
Đêm phố Vọng có Người Thơ vô vọng
Gà rừng nuôi ...xao động gáy vu vơ...
(2012)
Phố Vọng Hà Nội - xuân 2013
Nguyễn Khôi/ Tác giả gửi bài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét