Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

Hoa cỏ vườn nhà chào xuân


THƠ NGUYỄN NGUYÊN BẢY

Hoa đỗ quyên
 


Có thể con chưa nghe/ Hoa đỗ quyên gọi mùa cuốc cuốc/ Nhưng chắc chắn con đã đọc/ Thơ lòng Bà Huyện Thanh Quan/ Cha không phân biệt hoa chim/ Chỉ nghe tiếng thầm thào cuốc cuốc/ Trên bàn ngày xưa con ngồi học/ Cha chưng chậu đỗ quyên hồng/ Hoa vồng tươi từng cánh mắt buồn/ Ngóng người ly hương xa hút.

Cha đã xa kinh thành cổ tích/ Hăm nhăm năm ăn Tết Sài Gòn/ Tha hương trên đất nước mình/ Lòng nhủ không nơi nào quê người đất khách/ Vậy mà mỗi năm những ngày cận Chạp/ Vẫn nao lòng bóng nhạn trời quê/ Tha thẩn tìm lối hồn về/ Bỏ xác đứng ngồi cô chiếc/ Nhớ ngan ngát hương trầm Phát Lộc/ Tìm hương nhang nghi ngút Pháp Hoa/ Nhớ mưa phùn gió bấc cắt da/ Đón gió đêm đông Sàigòn se lạnh/ Bánh chưng nào không là bánh/ Sao cứ ngẩn ngơ nếp cái hoa vàng/ Tay cầm cành mai Nam/ Trí tưởng tượng thăng hoa đào Bắc/ Phút giao thừa nhớ quê da diết/  Cầu truyền hình hiện bóng hồ Gươm/ Cũng may trào hết ngấn buồn Òa vui đầy nhà sum họp/ Ba ngày Tết/ Dưới mỗi mái nhà là một quê hương. 

Nhưng năm nay đích thực tha hương/
Dù có đào Nhật Tân bạn tặng/  Dù có bánh chưng nếp cái hoa vàng/ Sao lòng chẳng thức bước chân/ Đi vào đi ra lạnh lẽo/ Sáu mươi tuổi bây giờ mới hiểu/ Đêm đông ai hát tết buồn/ Thèm cồn cào một tiếng gọi ông/ Tiền mới ngủ vùi phong bao đỏ/ Gượng cười ra ngõ/ Lì xì trẻ nhà bên xin một lời mừng/ Về nhà dở ảnh cháu con/ Chỉ thấy tuyết rơi trắng xóa/ Không nỡ chất thêm buồn mắt vợ/  Ôm vai nịnh một câu tình/  Ngọt mơ hồ miếng mứt trắng tinh/ Căn nhà trống phủ đầy những tuyết/ Không sum họp làm gì có tết/  Đỗ quyên đầy chậu ngẩn ngơ./ Cởi buồn khai bút lụy thơ/  Thương cháu con chảy nhòe giấy viết/ Xứ tuyết ấy làm gì có tết/ Quê người đất khách con tôi/ Áo cơm đời nặng thế áo cơm ơi/ Cánh cò trắng lội mò tuyết trắng/ Vợ khiêng chồng gánh/ Mang về nhà thì tuyết đã tan/ Bạn tây nào gửi biếu bánh chưng/ Bạn đầm nào gửi hoa cắm tết/ Tìm đâu ra tình ruột thịt/ Sum họp một nhà đề thấy quê hương/ Xứ ảo thiên đường/ Ba ngày tết/  Ai chia sầu xa xứ với con ? 


Bỗng chuông điện thọai đổ dồn/
Ríu rít cháu con mừng tuổi/ Già rồi ư sao cháu con chúc cha trẻ mãi ?/  Tan tan cười cho con cháu biết mình vui/ Tan tan cười gọi nở đào mai/ Không gọi mùa xuân cũng đến./ Chậu đỗ quyên trên bàn buồn lặng/ Nghe tan tan cười nói cái gia gia/  Ngấn buồn trào hết mắt hoa/ Se sẽ nở một vồng hồng rực rỡ.

Tết 2000
/99 khúc tặng Liên/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét