Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM



Thơ
NGUYỄN MINH KHIÊM


Lần tràng hạt


Lần tràng hạt lúc giao thừa
Bao nhiêu hạt nắng hạt mưa hiện về
Hạt thì tỉnh, hạt thì mê
Hạt gối núi lửa, hạt kê sóng lừng
Hạt là muối, hạt là gừng
Hạt là chỉ thắm, hạt thừng chăn trâu
Hạt chìm nghỉm dưới bể sâu
Hạt ngang dọc vút giữa bầu trời xanh
Hạt làm cám cũng không thành
Hạt thiên hạ đứng nghiêng mình nam mô
Hạt trong cám dỗ hư vô
Hạt ngoài lạc lối tiền đồ phù du
Mùa xuân lần tới mùa thu
Lần qua giá buốt sương mù mùa đông
Lần từ ngọn gió hư không
Lần sang mống cụt cầu vồng đỏ đen
Dưới hàm sư tử ngồi thiền
Bình yên ngọn cỏ giữa miền bão lay
Vỡ ba trăm sáu lăm ngày
Nén hương trước mẹ một giây xin lành!

11.2.2013


Dậy thổi tù và

Giao thừa dậy thổi tù và
Bao nhiêu chữ nghĩa gọi ra xếp hàng

Chữ thì bia đá tượng vàng
Chữ thì bán cả hồn làng mua danh
Chữ thì đen đỏ trắng xanh
Chữ thì lếch thếch chiếu manh ăn mày!

Năm ba trăm sáu lăm ngày
Đem cô đặc lại không đầy một ly!
Mời người người ngoảnh mặt đi
Mời tình, tình chẳng nói gì một câu!
Biếu mẹ mấy chữ têm trầu
Xoáy trong lòng cối nhói đau phận người
Biếu cha làm thuốc hút chơi
Khói bay mà xốc hơn thời chiến tranh
Cho con làm của để dành
Con nhăn mặt lại...
tưởng mình giẫm chông!

Ngổn ngang mặt chữ đếm đong
Phía thì núi lở, phía sông lũ gào!
Tiếng rơi xuống ruột như bào
Nỗi gần quần quật đổ vào nỗi xa!

Giao thừa dậy thổi tù và
Bao nhiêu chữ nghĩa gọi ra xếp hàng...

4.2.2013

Chỗ này ta để

Chỗ này ta để à ơi
Chỗ này ta để miệng người ong ve
Chỗ này ta để ngựa xe
Chỗ này ta để thả bè trôi sông
Chỗ này ta để gọi ông
Chỗ này ta để khi không là thằng
Chỗ này ta để tượng vàng
Chỗ này ta để về làng dạ thưa.

12.11.2010


Một mình ngồi ngắm nụ đào

Một mình ngồi ngắm nụ đào
Đêm ba mươi tết nở vào câu thơ

Ta như con nhện giăng tơ
Vương qua tờ lịch hai bờ thời gian
Một miền sóng vỗ miên man
Một miền sấm động trút ngàn lá bay!

Cái thời nhựa ứ thân cây
Túa lên trời biếc lộc đầy sức xuân
Cái thời rộn tiếng chim ngân
Lá rung thành nhạc lay gần động xa!
Mặt người rực một màu hoa
Lòng người lửa ấm mặn mà gừng cay!

Giao thừa xoè mở bàn tay
Bao nhiêu con sóng còn lay đến giờ !
Hình như ta đã lên bờ?
Hình như ta ghé bến mơ thuở nào ?


8.12.2009

Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét