Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Thơ CHU VĂN KENG




Thơ CHU VĂN KENG

THƠ VÀ ĐỜI
Đem câu thơ thả lưng trời
Làm mòn mưa nắng gạn đời đục trong
Bài thơ gửi gắm tiếng lòng
Dẫu đời xô lệch méo tròn , cũng qua

NGẮM TRĂNG
Đã ai ghen với Cuội chưa?
Cùng phường tri kỷ Cây đa với mày
Cả Con trâu nữa mỗi ngày
Được làm “khoảng tối“…Ghen hay không nào?
Ngắm trăng lòng lại chiêm bao
Ngẩn ngơ ao ước được sao như là…


TÌM EM
Hoàng hôn dần lịm sắc vàng
Màn đêm buông xuống gọi làn sương rơi
Anh đi về phía cuối trời
Đức tin chỉ lối, một đời…Tìm em

BỨC HỌA ĐỜI
Trở trời nhìn gió níu mưa
Bàn tay nào chặt... chắc chưa ở đời

Mưa như đã trả hộ lời
Rối bời cơn gió nửa vời tình si
Hồng hoang một cõi vân vi
Tỉnh say ta cạn một ly nơi này

Dòng đời con nước vơi đầy
Mộng lành quấn quít tháng ngày vững tin

TÁO RỤNG  SÂN ĐÌNH
Sân đình chiếu trải giữa đình
Tiện chân ta ghé, để mình vấn vương

Sân đình táo rụng, tình nương
Ta mình một  thuở, biển vương sóng trào
Nào đâu cần phải “Cây cao”
Hợp cùng “Bóng cả“,  mới trao nỗi lòng...

Sân đình táo rụng, đợi mong
Ta mình những đợi, cùng mong xa vời
Sân đình táo rụng, biển đời
Đâu miền trong đục, đâu trời “Thiên thai”?

Sân đình in mãi bóng ai
Chung trong ly biệt tình hoài quê hương
(Đói-no, hờn-giận, buồn-thương...
Gói trong hoài niệm, để nương tựa nhờ…)

Sân đình ta ngóng mình chờ
Đường về quê cũ, mỗi giờ tuyết sương...
Ta giờ nặng bước tha hương
Thương mình  một thuở, vấn vương tơ lòng...

THU CẢM
Sao đành hanh thế nắng hanh?
Phải chăng nhớ hạ? giận anh? Hay là... ?
Hồ thu phẳng lặng thật thà
Khoác buồn trút lá... cây tha thẩn chờ...

Đất trời không nữa ầu ơ
Gió heo may cứ bơ vơ buốt lòng
Cái buồn ai thả đi rong
Chiều chưa muộn đã xoay vòng lời ru

Nắng hanh phải cớ nhớ thu?
Là ghen của hạ, giống như chúng mình!
Hoài thu... tìm nét môi xinh
Đem về ủ... thắm cuộc tình thuở xưa!

Thơ Chu văn Keng/ Bùi Nguyệt gửi qua eMail từ LB Đức

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét