Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

Thơ NGUYỄN ĐỊCH LONG



Thơ NGUYỄN ĐỊCH LONG

ĐÊM TỪ QUY TAM ĐẢO

Qua rồi lối ấy mưa xuân
Phượng mùa gieo lửa nẻo gần nẻo xa
Sườn thông lăn lóc tiếng gà
Bóng chim nhặt nắng la đà cuối thung
Mắt ai con sóng say lòng
Tim ai thức động một vòng cỏ xanh
Người về nặng nỗi Kinh Thành
Để ta Tam Đảo chòng chành gió mây
Giấc mơ nào ấm vòng tay
Ve kêu ngọn thác hao gầy tháng năm
Đá mòn nhớ bước tri âm
Từ quy nghẹn giọng gọi thầm vào đêm.

CÓ MỘT KHOẢNG TRỜI MÂY BAY

Ngược xuôi bồi lở
Bàng già lặng lẽ tự vẽ bóng mình
Rong rêu nước mắt
Đắng đót ký ức lữ hành
Tơi bời cơn khát xanh
Hoang vu chát đá
Mùa rơi vàng gió
Lau trắng
Bạc màu lối xưa
Kẻ sĩ lần hồi
ảo ảnh bùa mê
Giấc mơ vụn vỡ
Xuân chưa đến
Cháy lòng chờ đợi
Vọng đấng Tinh Khôi
Đấng Tinh Khôi ra đi không trở lại
Bỏ mặc phía sau con đường
Gập ghềnh
Mưa giăng
Nắng tãi

Một khoảng trời mây bay…

SA PA MỘT LẦN

Anh đưa em đến Sa Pa
Ngổn ngang núi dựng xập xà nước mây
Liêu xiêu dốc lả cồn lay
Đôi vai trần thế găm dày gió sương
Triền đào giăng nối tơ vương
Lỡ chân lạc bước nẻo đường mù xa
Một lần thôi với Sa Pa
Biết là khát vội mơ qua mấy cùng
Lời ai thăm thẳm lá rừng
Rồi mai mặn muối cay gừng còn không?

XUÂN VỀ CÂY GẠO XÙ SAO KHÔNG TRỔ BÔNG

Mỗi mùa Chùa Hương vào hội
Bên đường xuân gạo ra hoa
Mỗi mùa lúa xanh con gái
Gạo giăng bông trắng la đà

Xuân này qua miền đất ấy
Đâu còn thấy gạo phơi bông
Bơ vơ bờ hoang mưa rắc
Gạo khô đen thẫm mặt đồng

Nghìn năm gạo xù đứng đó
Chở nghìn mùa xuân trở về
Nghìn năm gom mình ươm lửa
Cháy nghìn năm đỏ hồn quê

Giờ qua có gì trống vắng
Dấu xưa lặng lẽ đi rồi
Bỏ lại khoảng trời đầy nắng
Đường chiều hun hút sương rơi.

ĐỢI

Bóng ai nghiêng mòn bến đợi
Chờ con đò ai sang sông
Đò ai phương trời vời vợi
Mình ai vun lửa đốt lòng.

Thơ Nguyễn Địch Long/ Nguyễn Khôi dọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét