Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Thơ HOÀNG ANH TUẤN


Thơ
HOÀNG ANH TUẤN

VỀ NGHĨA ĐÔ
(*)


Say đàn tính anh vịn vào câu hát
Lội xuống đồng trảy hội cùng em
Đóa môi nở rực vòm trời gió ngát
Mắt xuân nồng cháy bếp lửa chưa nhen

Bước lên sàn gặp mế ngồi dệt vải
Nhịp hoa văn lách cách rộ muôn màu
Bàn tay héo suốt một đời mê mải
Mế hay chăng sợi bạc dệt trên đầu?

Khói tỏa ấm mâm cơm ngày đón khách
Dẻo xôi nương quyện ngọt thịt gà rừng
Nâng chén rượu uống Nậm Luông róc rách
Biết thương người gieo hạt nắng cháy lưng

Đêm trăng tỏ hầu chuyện "pho cổ tích"
Người trầm ngâm: "Nét văn hóa bản Tày
Rồi nay mai chúng tôi về với đất
Con cháu lắc đầu, cất ở đâu đây?"

Bồ hóng phủ mâm cất nơi xó bếp
Mạng nhện giăng khung cửi cất góc nhà
Tục ngữ cất miệng trẻ con ngáp ngủ
Ca dao cất trong trí nhớ người già

Tháng Giêng sau tôi trở về chơi hội
Áo chàm xưa giờ may kiểu khác rồi
Tiếng đàn tính ngất lịm chiều nắng quái
Câu then buồn khô nẻ giữa bờ môi...

(*) Một xã vùng cao thuộc huyện Bảo Yên, tỉnh Lào Cai.
 
LÊN MƯỜNG KHƯƠNG

Lên Mường Khương quê anh em nhé!
Đèo nối đèo múa lượn trong mây
Tiếng đàn môi dìu dặt rừng cây
Người trai Mông thổi lời tình gọi bạn

Đàn trâu trắng gùi nắng chiều về bản
Nhà trình tường bếp lửa đỏ tan sương
Xuống chợ phiên váy hoa nở ngợp đường
Con ngựa liếc ai nhịp chân quên mỏi

Em yêu ơi, chỉ nhìn thôi đừng nói
Là bụng anh biết em mến thương rồi!
Mùa hoa ban sắp trắng xóa cổng trời
Anh sẽ dìu em qua bậc cửa nhà anh khi mùa hoa mới

Gió hổn hển trên cỏ xuân phơi phới
Bắt đi em quả pao anh tung giữa hội gầu tào
Câu dân ca em thả vút cao
Núi Cô Tiên dường như thấp xuống

Bát rượu ngô đêm nay ta uống
Vía đừng rớt đi mà ngân ngấn đầu môi
“Không bằng lòng thì thôi
Nếu em bằng lòng
Thì ta về ở với nhau một đêm, hai đêm,…, một đời, một kiếp…”

Cho nước chảy, mặc nước chảy
Cho đất đứng, mặc đất đứng
Cho đá mòn, mặc đá mòn
Cho Mường Khương lịm trong men rượu ngọt
Cho ta tan vào trong nhau…

MỘT THOÁNG SA PA


Sa mu cụp ngọn trong sương
Mòn chân vẫn thấy con đường đã qua
Váy hoa nở giữa đồi hoa
Khèn ru vó ngựa chợ xa gọi mời

Bắc thang cho ruộng lên trời
Tay ai chuốt mạ nắng ngời môi xinh
Vườn đào chín ửng bình minh
Thác tung trắng xóa lung linh bản Mèo

Nhà em cạnh mảnh trăng treo
Thương anh vượt núi, băng đèo, lội sông
Mặt trời trên má em hồng
Rượu trong mắt biếc bềnh bồng anh say

Phố chiều mơ giữa biển mây
Tiếng chim mùa hạ gọi ngày sang đông
Củi thông đượm bếp lửa hồng
Đêm nằm nghe gió chạy rông ngoài thềm...

VẤN VƯƠNG BẮC HÀ


Vấn vương khói. Vấn vương sương
Vấn vương nhớ. Vấn vương thương. Bắc Hà!
Cao nguyên trắng mận tam hoa
Chiều xanh mái phố, nếp nhà rêu phong

Rừng hoa hò hẹn bầy ong
Suối trong ru mảnh trăng cong cuối trời
Rượu ngô núi đá mềm môi
Tay em gặt lúa nương đồi bừng hương

Chợ phiên họp kín ven đường
Người đi bán nhớ, mua thương dập dìu
Con trai, con gái bản Mèo
Nắm đuôi con ngựa mà theo nhau về

Vườn đào nằm gối vườn lê
Nắng thoa hồng má, gió se ngọt dần
Giêng hai phơi váy ngoài sân
Tiếng khèn gọi bạn khi gần...khi xa...

Ngược sông lên tới Bắc Hà
Tình người quyện với tình hoa thắm nồng
Bắc Hà - sơn nữ chưa chồng
Để tôi xuống núi sinh lòng tương tư...

 
Thơ HOÀNG ANH TUẤN/ Vân Thị Dung đọc chọn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét