KỶ NIỆM VỀ MỘT BÀI THƠ CỦA LÝ PHƯƠNG LIÊN
Linh Tâm
Nói đến thơ của Lý Phương Liên người ta thường nhắc đến “Nghĩ về Thuý Kiều” hay “Ca bình minh”. Điều đó không có gì là lạ bởi vì “Nghĩ về Thuý Kiều” là “khúc cua” đã gây cho nhà thơ “tai nạn nghề nghiệp” làm xôn xao một thời, còn “Ca bình minh” là cách nhìn mới, đẹp về những ca 3 vất vả của cô công nhân trẻ phù hợp với thời đại. Riêng tôi, tôi muốn nói về một bài thơ khác của chị có kỷ niệm sâu sắc trong “cuộc tình” với thơ của tôi.
Yêu thơ và làm thơ có lẽ chẳng có ai mà không có bài thơ, câu thơ khi nhớ đến không đưa mình tìm về ký ức. Xin kể chuyện về một bài thơ như thế:
Hồi còn là sinh viên (1970) một buổi tối đến nhà cô bạn cùng lớp là Trần Thị Tuyết ở phố Hàng Hòm HN chơi, bạn tôi khoe: “Này, có mấy bài thơ của nữ tác giả mới hay lắm, anh đọc đi!”. Tôi vội vàng ngốn ngấu, trong đó có bài làm tôi xúc động mạnh nên chỉ sau vài lần đọc đã thuộc.Tốt nghiệp đại học, tôi và chị Tuyết mỗi người công tác một nơi nên ít gặp lại.23 năm sau (1993) khi đến nhà riêng của chị ở phố Thanh Nhàn HN dự đám cưới cháu gái lớn có một chàng thanh niên đến trước mặt tôi cười và nói: “Em chào anh Linh ạ!” Tôi ngạc nhiên quá bảo:“Xin lỗi, anh không nhớ chú là ai, mà sao chú biết anh?”Chàng thanh niên lại cười: “Anh không nhớ em à? Em là Lợi em chị Tuyết đây mà, em nhớ anh bởi vì ngày xưa đến chơi nhà, chị em đưa thơ anh đọc một vài lần đã thuộc.” Thì ra là vậy!
Mấy chục năm qua rồi bài thơ:“ Trò chuyện với sông Hồng” tôi vẫn có thể đọc thuộc lòng, còn bài: “Em mơ có một phiên toà” vẫn còn nhớ được một số câu , ý. Hôm nay trước khi viết bài này tôi phải lục tìm lại trong chồng sổ cũ giấy đã ố vàng, chữ nhoè nhoẹt xem những bài thơ tôi yêu có còn không. Rất may là suốt thời kỳ ở trong tuyến lửa đến bây giờ những bài thơ: “Về người cha đã khuất”, “Lời ru với anh”, “Nghĩ về Thuý Kiều”, “Em mơ có một phiên toà”, “Trò chuyện với sông Hồng” vẫn làm bạn với tôi.
Tôi bỗng nhớ đến câu thơ của Tagor: “Ba thanh đoản kiếm vô tư lự /chém mọi thời gian mọi kiếp người”và nghĩ rằng: không, thời gian không đến nỗi vô tình như thế, nó sẽ làm hồi sinh lại những chân giá trị đáng trân trọng. “Thời gian cười rung bụng những kim giây” (Thơ Vũ Quần Phương) những ấu trĩ của cuộc đời.
Thật là:
Yêu người, có kẻ phụ tình
Yêu thơ, bao kẻ bỏ mình vì thơ
Có ai phụ bạc bao giờ
Eó le càng lắm ngẩn ngơ càng nhiều.
Và thấy rằng nhà thơ Lý Phương Liên may mắn còn có hậu. Nhân đây xin chúc chị cho độc giả thưởng thức tiếp những vần thơ đầy rung cảm!
31/1/13
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét