Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Thơ NGUYỄN THANH HẢI

Thơ
NGUYỄN THANH HẢI

ÁM ẢNH BỌ


1.

những xương dừa lũ bọ gặm trơ
mẹ lần từng cọng từng cọng ngày âu lo chẻ chuốt
gió đàn ông heo hút
bạc nụ cười mùa thu mẹ cong queo phiên bản nắng đàn bà
gom nỗi buồn từng bó nhớ

mẹ chưa bao giờ dị đoan vào những giấc mơ
khi giấc mơ xâu chuỗi mâu thuẫn: tử lành sinh dữ!
khi tiếng chó tru, cú quạ kêu gặm thời gian
mẹ nói linh hồn là chiếc bóng của mình trên mặt hồ lặng yên

2.
tôi giác ngộ khỏi nỗi buồn
đúng thời khắc lũ bọ động ổ
gió gõ vào hộp tim những tính từ về mẹ
lặng lẽ trên đầu đêm thôi miên

đêm gõ vào những dòng sông huyền bí
chúng đang đựng triệu triệu hạt mầm phù sa chúng đang cất giữ
không có nơi nào cho câu thơ tôi
đêm trôi miết trôi miết
giấc mơ bát trận đồ
rẽ mãi cuộc đi tìm phù sa rong hồ
tôi gõ vào những râu ria chưa kịp cắt
soi gương không nhận ra mình
thời gian câm lên nỗi buồn phía mẹ

rồi mai thức giấc tôi sẽ cắt nỗi buồn di cư khỏi khu vườn  mà lâu nay chúng cứ làm ổ dửng dưng nhảy nhót trên đầu những ám ảnh lời rích ra lũ bọ.

3.
Mẹ ơi một tàu lẻ loi gió
giữa giấc mơ bay lên những con ong ký sinh
những con ong ký sinh
ai sẽ ném vào lũ bọ những nhát gặm rất ngon lành từ vòm lá hồi sinh.

Chiều 15/7/2012

ĐỒNG TA

cầm vé gió chuyến trở về hương cỏ
nửa đời người chưa qua khỏi vân tay
máu ký ức trong gam màu nắng đỏ
mưa bóng mây cũng đủ ướt chuyến mai này

về dọc bờ năm tháng trắng gòn bay
tim mảnh gió của ngày xưa rơi vỡ
bông gòn nắng nghẹn xuống cành trưa nhớ
rụng tiếng cười miền thiếu nữ
ta xưa…

ai chưa từng ướt tóc cơn mưa
dù không khóc nhưng cành rơi giọt lá
khi nỗi nhớ lặng lờ rơi lả
thênh thang nào trốn khỏi góc trầm luân
nửa đời chưa hiểu tiếng côn trùng
tâm tư gì mà nghìn đêm thao thiết
muốn làm đêm khuya làm mầm xanh cây biếc
khó một lần nghe được tiếng thời gian
ta không còn chú dế nhỏ lang thang
em dạt trôi phương nào chẳng rõ
ngắt cọng ngò gai mà thương đời Tí - Ngọ
gió đong đưa ru buồn trổ ngọn dừa
nắng cạn vì những chuyến đi trưa
ngã lưng gió nghe đìu hiu bờ giậu
trang áp thấp xếp buổi chiều làm dấu
triệu nỗi buồn trút bão xuống đồng ta.

BUỔI SÁNG TRỞ VỀ…

buổi sáng khởi động bằng điệu bộ của nắng
con đường luống tuổi của ta ơi
bình yên bờ tre tập dưỡng sinh theo lời phát thanh của con chim rẽ quạt
bình yên từng đám hoa me cầm lòng đêm trước rơi ngập đất
bình yên chỉ là bình yên bầy cỏ ma trú ngụ trên đồng
buổi sáng tắm táp đôi chân trần co duỗi cơn thấp khớp
cánh đồng luống tuổi của ta ơi
trở về từ li hương sau một phần tư thế kỷ
nỗi nhớ di căn đau lồng ngực
nỗi nhớ vẫy vùng ngập ngụa vũng tuổi thơ
buổi sáng sương mờ khoác áo lùm cây đợi uống bình minh
dòng sông luống tuổi của ta ơi
có thể giữ giùm năm tháng
cho em phiên khúc nắng buồn vui buổi ban đầu
cho ta khôi nguyên nỗi nhớ
buổi sáng mộng du theo từng chùm gió
con đường luống tuổi của ta ơi….
Chiều 14/6/2012

GIẢ DỤ TRĂNG

giả dụ một ngày trăng không về nữa
đêm sẽ đêm robot
tình nhân - búp bê
ngọn dầu hôi tắt thở trong chiếc đèn chai
gió chết đói những con trăng mùa gặt
con dế chết thèm đồng quê hương đất
khuya chết khát giọt ghi-ta bập bùng ngọt bấc
gái trai…
giả dụ một ngày trăng không về nữa
tiệc robot người biện bày bọt bia thãi thừa ngập cỏ
đèn chiếu màn ảnh cực siêu ngâm trắng những mắt người
nhạc karaoke đánh điếc tiếng cười
robot chơi trò “Đuổi hình bắt chữ”….
giả dụ một ngày trăng không về nữa
những vì sao vây quanh gọi khát
nôi tre cót két lời hát tự ru mình
nỗi buồn bật gốc bóng quê….
10/3/2012

NƯỚC RÒNG VỀ BIỂN

Rễ bần cắm chông hoài niệm bãi sông
ngày tiễn phù sa nước ròng về biển
nỗi buồn chật lưng chiều
rách áo mây nghiêng
bịn rịn đò đông lảo đảo rẽ nhánh lục bình vướng rẻo trời hoàng hôn xám bấc
Gió thốc ngược trăng chiều bản giao hưởng ruộng đồng
cánh cò cõng điệu lý cái mơn ru ngọn dừa non ngày mới trổ
đầu làng cất giọng ầu ơ…
chim khách mừng hội ngộ
miền ký ức cột neo tháng năm cọ cành nhớ đong đưa
Bẻ sông Tiền cầm tay hai nhánh gió
cõng chiều qua cầu Rạch Miễu
dõi bóng phà ướt chéo khăn đêm
Thời gian khô môi thèm đọt mây rách tướt màu phù sa gieo nỗi nhớ đồng bằng
hoàng hôn ngày xưa hoắm sâu ký ức
tháng năm bản nháp vẹn nguyên bờ cỏ vực
cá bảy trầu cặp đồng loanh quanh cắn ổ
hạt lúa áo cởi phèn đội nắng đón mùa giêng…
29/12/2011

TỪ CON SÓNG LY HƯƠNG

cây còng mồ côi tội nghiệp
vạt trôi tận đẩu đâu về cắm cuộc tình bên bãi đất
ngày nhón thời gian dõi trông về cố xứ
mọc rễ, chồi… còn biết về đâu?
tôi khỏa nước soi mình mấy nông sâu
nắng đùa trên lưng bỏng rát
ngực trôi
căng đầy nắng
gió
căng đầy sóng vỗ
gió khúc khích cười trai mười bảy bẻ gãy sừng trâu
sông trôi về đâu
thoát khỏi vòng luân hoàn của đất
đò em nhổ bến
sóng phù vân cong cớn tung hoành
tôi úp ngửa giấc mơ nhọc nhằn
thương cây còng già chiều phơ phất
sau hoàng hôn
rụng một tiếng thở dài

có con đò từng say sưa hát vang trên dòng sông này
vạt phù sa mắc cạn
tôi cắm lòng
cắm sào
cắm dại
tôi đã bị cuốn đi theo dòng mê mãi
vết trăng xưa gãy màu trắng toát
chảy tan

giá như em biết trên mảnh vá hoàng hôn có nụ cười tôi
cây còng già đã không phạc phờ ngóng gió
như tôi lạc dòng từ những con sóng ly hương...

25/01/2012 (Mùng 3 tết)

Thơ Nguyễn Thanh Hải/ Dung thị Vân đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét