Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

Nguyễn Khôi giới thiệu thơ Văn Thùy

Phan Hậu - Giấc trưa, 1966, sơn dầu trên vải, 40 x 80cm

ĐỌC "THƠ BỤI"- VĂN THÙY



Lời dẫn : Văn Thùy (1941) quê gốc Hà Nội,vốn là người có học,chữ đẹp,  tài hoa, thông minh tinh tướng,sau hậu chiến, do hoàn cảnh "X"... anh ôm cô vợ đẹp phú lỉnh xuống TT Ân Thi (Hưng Yên) mở Hiệu ảnh; nhưng rồi cơm chẳng lành-canh chẳng ngọt : cô vợ bỏ anh "bay" vào TpHCM ở với con (chồng trước), rồi rồi với cái xe máy cà tàng anh bỏ phố , bỏ làng "đi hoang" -bụi ..tuy ở cái tuổi "hàng lão", anh đốc chứng truyền bệnh "nghiện vần lục bát" cho các cô- bà nàng mê thơ (gặp thời mở cửa- kinh tế thị trường tự do...).Đó là những vần lục bát khá tinh luyện- hiện đại. Thơ Văn Thùy nổi trội là lối là thơ "tán gái nịnh đầm" rất tương tri với loại gái nạ dòng "phá rào" mới xuất hiện ở các vùng đang đô thị hóa...với "hồn Rơm"-tình vùi giữa đống rơm : em phô chuyện chán tìm chồng/xóm giềng mách: có đàn ông trong nhà/Sau hơn chục cuộc điều tra /đứa trong nhà ấy té ra là...mình.
Vốn quen biết Văn Thùy hơn 10 năm nay, được anh tặng khá nhiều thơ viết tay (HTX hồn rơm- tự xb), NK xin trân trọng giới thiệu để bạn đọc cùng thưởng thức món  thơ bụi Văn Thùy


HỒN RƠM
Quay về nhón hạt thóc cười
Vểnh nghe trâu ợ ra lời rạ rơm
Phanh trần hóng gió quạt bờm
Khóc con cà cuống nướng thơm hướng đình.

GÁI MỘT CON

Em bồng một cỏn còn con
Mắt tôi cứ mỏn mòn mon trộm nhìn
Trước em tôi thít thìn thin
Em như phù phép mẹ mìn dỗ tôi
Em làm tôi khổ mất rồi
Hai mắt thèm đứng thèm ngồi cả đêm
Gái tân cũng chẳng buồn thèm
Mắt tròn, mắt dẹt ngắm em hớp hồn
Sao đành làm gái một con
Kệ cho phỗng đá liếc mòn con ngươi
Dáng em có vía Thiên Lôi
Đánh tôi chết đứng chết ngồi trong chăn.


ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG

Tình như Di Động hai Sim
Mỗi Sim một sóng lời chim tiếng cò
Lỗ loa ngày nhỏ đêm to
Hai tài khoản vẫn đắn đo mất còn
Người góc bể, kẻ đầu non
Chuyện long núi Tản, tán mòn Thiên Thai
người hẹn tối, kẻ hẹn mai
Có một thân máy trọn hai mối tình
Bên hoàng hôn, bên bình minh
Một mồm nói dối ,hai mình bốn tai

XIN EM

Cho tôi sờ áo một lần
Đêm nay bất chấp tử thần gọi tên
Một lần thôi chả vòi thêm
Chạm em qua áo cho đêm hoang tàn

Đã thành hội chứng yêu khan
Tình tôi khác với vô vàn tay thơ
Hãy tin thói đẹp mộng mơ
Yêu suông chỉ lẩn mẩn sờ vải thôi
Ngón tay ngọng mấy đốt rồi
Kể là chín vía chột mười cũng xong
Áo gì cứ mỏng mòng mong
Kiểu này rồi đến phải lòng mất thôi
Rủi mai hóa cát bụi rồi
Xin em đốt vía cho tôi áo này
Kệ giời trở mặt heo may
Chiều nhau đụng chạm chỗ này, được không ?
Sợ tay bị cỏng còng cong
Nhờ Thơ thám hiểm một vòng nông sâu.

TƯƠNG TƯ

Áo em quên ở đầu giường
Có gì lạ lắm cứ vương khắp người
Lại thêm mấy sợi tóc rơi
Cứ như xui khéo hương người nhắc nhau
Em về bên ấy đã lâu
Chỗ quên vẫn toát ra màu nhớ nhung
Áo treo ấm cả gian phòng
Tơ vương tóc rụng tấc lòng nôn nao.
Cơn yêu từ buổi mưa rào
Lại như giông bão đổ vào áo quên.
Tình cờ mở áo trong đêm
Đắp vào mình ướp khát thèm sang nhau.
Kể từ đêm ấy về sau
Áo ru tôi ngủ nát nhàu tương tư
Mối tình ôm ảo ấp hư
Ngấm hương áo ướp mà như ướp tình.
Hệt như các cụ nhà mình
Ngày xưa quên áo trên cành hoa Sen
Lạy giời duyên vướng vào duyên
Lần sau áo khác lại quên đầu giường.

Góc thành nam Hà Nội, mùng 4 tết Quí Tỵ -2013

Nguyễn Khôi


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét