Thơ
NGUYỄN VĂN PHƯƠNG
(1951 - 2002)
GIỌT NƯỚC HƯƠNG GIANG
Hạt muối hòa tan trong ly nước
Tôi cũng hòa tan giữa cuộc đời
Làm tên phu xe qua ngày tháng
Chở bao tiếng khóc lẫn nụ cười
Vắng khách đôi khi về chở gió
Không tiền, không bạc vẫn cười vang
Dừng lại bên cầu nghe nước chảy
Chợt thấy mình: một giọt nước Hương Giang.
ĐÊM
Đêm sâu lắng
Phố im lìm
Một mình tôi đứng lặng nhìn dòng sông
Ngỡ như sông ngủ giấc nồng
Ngờ đâu nước vẫn chuyển vòng xuống lên
Ngỡ như phố đã nằm yên
Ngờ đâu xe cộ leng keng ra vào
Vút cao
là tiếng còi tàu
Chìm sâu
là tiếng chuông đầu chùa xưa
Ngày
Đêm
không có ranh bờ
Giờ kết thúc cũng là giờ đầu tiên
Không bao giờ đời đứng yên.
Nguyễn Văn Phương/ HXH đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét