Thơ
TRƯƠNG VĨNH HẠNH
VỚI TRANH THIẾU NỮ TẮM
Họa sĩ vẽ chân dung Thiếu nữ
Búp tay mềm lượn nét tóc xan
Thiếu nữ tắm, hay vành trăng nở
Mắt long lanh, làn nước long lanh
Không nền trời, không sắc màu phù phiếm
Riêng cho mình
Thiếu nữ tắm thôi!
Nét mềm mại từ tâm hồn nghệ sĩ
Ta đam mê, thiếu nữ ấy một thời…
Sao mê mãi dáng dịu dàng cô gái
Hình như vẫn gặp ở đời thường
Sau vất vả.
Cuối ngày
Chiều ấy
Em hiện về lấp lánh ánh trăng gương
Và!
Họa sĩ chìm vào giá vẽ
Anh nâng niu như người mẹ đẻ đời
Tôi thầm gọi trước sắc màu lặng lẽ
Nơi vầng trăng
Thiếu nữ không lời!
HOA MUỒNG CHUỘNG TRÊN ĐÁ
Lá xanh biếc, hoa điểm chùm trắng tuyết
Chấm bâng khuâng thả nắng bên đường
Cây quen thế? Nào em có biết
Cạnh ngõ nhà ta. Muồng chuộng khiêm nhường
Sống vách đá suốt bao ngày nắng nỏ
Rễ cắm vào khô khát gió Lào hun
Nhận chua, chát, chắt chiu chùm quả ngọt
Đỡ cho trưa cơn khát dội xuống rừng
Mặt đất này còn bao nhiêu cỏ lạ?
Tên mỗi loài mang hương sắc riêng
Như Muồng chuộng hoa ngời trên núi đá
Qua giá sương – hóa ngọn xanh mềm.
THÂN ĐÌNH TỰ KHÚC
Trụ nơi non cao trên 300 thước
Những bậc lên nghi ngút khói sương
Huyền hoặc nghìn mây Rào Trù, Rào Đá
Uốn lượn Long vân hội tụ
Luân hồi
Mạch giếng tiên- nước ngọt
Thấm vào hồn thiêng muôn đời…
Trưa lặng trong màu rêu phủ
Màu rêu không tuổi không tên
Ngững bóng thời gian yên nghỉ
Thiên tuế xanh trước cửa thiền.
Thần tựa vào mạch linh đất Mẹ
Đất nước nghìn xưa ân nghĩa câu thề
Mấy trăm năm
Thần Đinh
Núi trẻ
Mấy trăm năm
Người đến với Người
Nơi cõi tâm linh
Lặng lẽ khung trời!
Thần Đinh
Thần Đinh
Mặt ngoảnh về Đông
Biển nghìn trùng sóng
Sóng
Tôi như cây
Giữa ngày đổ bóng
Núi Thần Đinh
Tháng 3/2013
TRÁI ĐẤT
Như quả bóng miệt mài
Căng sức lửa
Đốt lên trời xanh
Đi qua giông gió
Triệu triệu năm
Mùa xuân sinh ra từ cỏ
Trái đất trường sinh từ cỏ
Đêm áp ngực
Nghe phập phồng thở
Trái đất
Cánh buồm nâu
Mang hình ngọn lửa
Tìm khát vọng
Chân trời!
Và…
Chính lúc nghiệt ngã
Trái đất hóa bài ca!
Thơ Trương Vĩnh hạnh/ Hoàng Vũ Thuật đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét