Thơ
NGUYỄN QUANG CƯƠNG
BA MƯƠI NĂM CẦM PHẤN
Chuyến tàu đời tôi đã leo lên
Không có vé khứ hồi|
Chỉ có ga cuối cùng là nơi đến.
Tôi trả giá vé bằng mồ hôi
Lã chã rơi,
Như giọt rơi ngọn nến
Đốt hết mình
Quầng sáng vẫn chưa xa.
Lay ký ức một thời đã qua
Vẫn chỉ là ga xép.
Chưa ngồi ghế hạng sang
Mà đời thấm mệt!
Dùng bảy mươi phần trăm sức lực
Để bảo vệ mình
Mà vẫn cứ lắc lư!
Ba mươi năm
Hơn một phần tư thế kỷ
Tôi ở với văn chương
Nhưng sống bằng ý chí
Như một lão nông tri điền
Trên cánh đồng giáo dục
Lắm phong ba.
Xa
Một thời đã xa
Đói lòng không có quả sim
Thèm cả cọng rau già,
Sau mỗi giờ lên lớp
Vẫn tự mình be bờ, đắp đập
Để giữ tâm hồn, để giữ nhân tâm.
Tôi không là thánh nhân
Nhưng yêu hết mình,
Sống hết mình
Với văn, với đời,
Là phi thường
Qua bao biến động.
Tôi gặt niềm vui
Từ phía người nghe
Kết tinh chất cho sự sống
Đời cũng đáng yêu,
Với bao lớp người tri âm!
Cũng có khi
Nước mắt lặn vào trong
Bị phụ bạc lòng đau, máu rỏ
Không sao
Tôi vẫn tin vào luật nhân quả
Như con chiên tin có đức Chúa trời!
Thầy giáo già, con hát trẻ, người ơi ...
Tôi đã già đâu mà tin mình hoàn hảo
Ma lực văn chương
Với đời cơm áo
Với tôi, vẫn cứ song hành!
Thời gian qua chiến tranh
Là thời gian đằng đẵng
Ba mươi năm cầm phấn
Nhanh như là gió bay!
Xin đừng hát lời ca
Bạc trắng tóc thầy ...
Tôi hãy còn xanh!
Tóc xanh,
Lời xanh,
Đời xanh,
Chưa rộ vàng chín ngọt.
Phía trước là tinh hoa
Phía trước là tinh chất.
Nhân đôi thời gian
Tôi vẫn là tôi.
Nhân đôi thời gian
Tôi sẽ hóa thành đời!
MẸ
Thuở con khóc oa oa, cha mẹ với ông bà
Nhiều đêm trắng thức cay tròng mắt.
Chỗ ướt mẹ nằm, nơi chiếu khô mẹ đặt
Con nằm, thế thế suốt mùa đông.
Những buổi chợ hôm, chợ huyện gánh gồng
Quên lá trầu xanh, bánh cho con mẹ nhớ.
Những khi con ấm mình trở gió.
Mẹ bế bồng lội suốt đêm sâu.
Bé bỏng mẹ ơi, con có hiểu nhiều đâu
Áo mẹ cứ bạc màu, áo con luôn đẹp mới
Mẹ đón trường gần, trường xa ngóng đợi
Có miếng ngon để dành, phần mẹ chút rau dưa.
Rát bỏng mùa hè, buốt cóng mùa mưa
Mẹ đến sớm hơn mặt trời trên ruộng lúa
Chủ nhật con về, mẹ mừng một nửa
Một nửa lo sang hàng xóm tạm vay tiền.
Bạn con về, khách chị, khách em
Con gà nhỏ đĩa đầy, không dành phần để lại
Chúng con vui mà mẹ thì căm cụi
Tiễn khách đi rạng rỡ - mẹ cười!
Như dòng sông vỗ xanh bãi sa bồi
Vành nón xạm, gió đồng lay lật mãi
Bóng nghiêng xuống mùa màng gặt hái
Suốt một đời, cứ thế, sống cho con!
CHA
Cha sinh ra thời trống giật đình làng,
Thời không bình yên, thời đau vận nước.
Tuổi tráng niên, cha dập dồn xuôi ngược,
Để bây giờ chuyện kể cứ mênh mang ...
Vận số phận vào đất đai, cha cùng với dân làng
Gắn như bờ tre, gần như ngọn lúa.
Thấy quầng trăng, lo tính toan bếp lửa,
Nhìn hoa khế, măng tre, biết bão sắp nghiêng vào.
Nhìn kiến leo, chuồn đớp bóng bờ ao,
Thấu cả đất trời để xen cây, nối vụ.
Phận cha thấp, chí cha nung như lửa
Con xúm xít học bài, mắt cha sáng bừng lên.
Lớn, nhỏ trường xa, vin áo mẹ gạo tiền,
Mồ hôi cha đẫm nhòa màu bạc giấy.
Tính cha nóng, lòng cha đâu phải vậy,
Nghèo khó đốt tâm can, với vật vã cánh đồng.
Những khi nắng rát trời, những lúc cuộn bão giông
Rét ngun ngút, vẫn không xa đồng lúa
Xóm dưới, làng trên, ai rối lòng, tắt lửa,
Nước lã, người dưng, cha cũng ghé vai vào.
Con cháu xa về, nhà cửa xôn xao
Cha vẫn để tâm chuyện sách đèn, bút giấy.
Một đời với ngõ tre, trí hồn như gió dậy
Cha là cánh cò trắng muốt vỗ cò con!
Thơ Nguyễn Quang Cương/ Nguyễn Văn Hòa, đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét