Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM

Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM
Các em bé bị bỏ rơi

Các em không một mảnh vải chae người
Đen như những hòn than, hòn cuội
Nghều ngào như một bầy nhệ đói ăn!
Ánh mắt các em nhìn những bàn tay cứu tế như nhìn những
thiên thần
Chờ đợi và sợ sệt!
Các em bị nhiễm HIV từ trong bụng mẹ
Bị tật nguyền từ trong bụng mẹ
Bị bỏ rơi từ trong bụng mẹ!
Có lẽ chỗ hoang vắng nhất trên trái đất này là ánh mắt cá em!

Ở đâu bình quân ba mươi nghìn đô la trên một đầu người?
Khi bộ quần áo các em chỉ cần một đô la là đủ!
Ở đâu tiền xu của một nhà tỷ phú
Nếu cần chuyên chở phải mấy nghìn chuyến boeing?
Ở đây, mỗi bữa ăn của các em chỉ cần một xu! Rất nhỏ.
Ở đâu mỗi lần tắm người ta đổ vào bồn bao nhiêu lít sữa?
Ở đây, môi các em vẫn khô cong thèm từng giọt nước!

Mùa xuân đang về trên trái đất
Người ta chuẩn bị hoa để tặng nhau
Hoa phải chở bằng máy bay và những con tàu
Nhìn những em bé bị nhiễm HIV bệnh tật và đói khát
Tôi tự hỏi
Có phải các em là những thiên thạch
Rơi xuống từ một hành tinh khác?

Khúc ru những em bé bụi đời

Cứ ru các em cho lòng được thảnh thơi
Có thể đường đời vẫn mịt mù cát bụi
Nắng vẫn xối và mưa vẫn xối
Bãi rác vẫn chẳng bao giờ có tiếng chim ca!

Có thể các em đã có một mái nhà
Có thể các em từng có cha có mẹ
Có lời ru bao chân trời đẹp đẽ
Nhưng bây giờ cha mẹ các em đâu?

Đừng cặn kẽ làm chi nắm chỉ rối vì sao
Hỡi những bậc mẹ cha trên thuyền mê bến lú!
Khi bê bát cơm ăn, khi buông vào giấc ngủ
Có thấy mình buốt một khúc ruột không?

Có nghe từ chân trời lúc bão, lúc giông
Đứa con mình đang nép vào vô vọng!
Hỏi bốn phía : Ai là cha, mẹ chúng?
Hãy lắng nghe lời nhắn của đơn côi:


Chúng tôi đây, những đứa trẻ bụi đời!
Nhắn tìm cha, mẹ lạc!
Ai biết các ông, các bà bây giờ ở đâu?
Xin nhắn về gầm cầu bãi rác
Đừng sợ tin yêu, tìm nhận lại chính mình.

2000

Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét