Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013

Thơ TRẦN THANH PHƯƠNG



Thơ
TRẦN THANH PHƯƠNG

MỘT LOÀI HOA
“Em rụt rè không dám ngẩng nhìn anh
Để ngày đêm nhớ thương day dứt
Tay bắt gặp cọng ngò em bứt
Đến muôn đời vẫn còn xanh
Ai xui chi anh không phải là anh
Anh cứ hóa mặt trời chói chang khó ngó
Khiến mặt ai nóng bừng như bén lửa
Có bao gờ anh chịu hiểu cho đâu!
Suốt một đời vẫn không kịp trao nhau
Bao khát vọng cứ âm thầm trong dạ
Trái tim em chẳng chịu làm đất đá
Nên chết đi nở thành đóa Dã Quỳ!...”
Câu chuyện trên tình cờ em nghe được
Từ bụi cây hoa dại mọc bên đường!

BÊN HỒ THAN THỞ
Lang thang lạc bước bên hồ
Đồi thông còn lại một mồ hồng nhan
Người đâu sao quá đa đoan
Bao nhiêu thương tiếc có hoàn lại không?
Bâng khuâng lòng xót xa lòng
Chiều không muốn dứt
Người không nỡ lời
Một mình nấm cỏ lẻ loi
Thở than tôi nắm… tay tôi
Một mình!
Hồn thiêng xin hãy hiển linh
Cùng ta đàn tiếp bản tình trăm năm!

LẠC
Trời xanh bay lạc con diều
Sao Hôm vừa mọc trong chiều nhớ em
Nỗi buồn lạc nắng vào đêm
Dốc chai rượu xuống càng thêm cháy lòng!
Mây bay lạc chốn phiêu bồng
Con sóng lạc dưới lòng sông hững hờ
Vần thơ lạc với câu thơ
Lẻ loi lạc bạn
Ngu ngơ lạc thời…
Vợ chồng còn chẳng nên đôi
Sống chung mà cứ suốt đời lạc nhau!

Thơ Trần Thanh Phương
Nguyễn Văn Hòa, đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét