Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013

Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM


Thơ
NGUYỄN MINH KHIÊM


XIN MẸ ĐỂ LẦN SAU

Chưa bao giờ mẹ được nhận hoa chúc mừng ngày
mùng 8 tháng Ba
Dù chúng con đứa nào cũng lớn
Đứa nào cũng được gọi ông nọ bà kia
Các cuộc họp hội thường được mời lên ghế trước!

Mẹ chỉ biết tháng ba ngày tám nuôi con đói quắt đói queo, cái
đói ám ảnh trở thành thành ngữ
Mẹ chỉ biết tháng ba hầm hập gió lào ngọn lúa sắc như cật nứa
xước vào da mặt
Nước mưa mới đỉa hẹ ngàu sinh nở
Lá nón dán đầy chân từ ruộng mẹ lên bờ.

Các con cứ ăn ngon mặc đẹp ca hát làm thơ
Cứ tí tởn đem hoa dâng ngõ khác
Hoa năm sau đẹp nhiều tiền hơn năm trước
Mình mẹ ho khan khúc khắc vọng hiên nhà.

Đến tuổi làm ông đến tuổi làm bà
Các con mới thấy chỗ lòng mình mưa dột
Dỡ cả thời gian cũng không sao lợp được
Bóng mẹ ngồi nâng đỡ các con xa.

Con biết mẹ không cần hoa mùng Tám tháng Ba
Mẹ chỉ muốn các con sống bằng anh bằng chị
Quen chân chất mộc mạc đời rạ rơm bình dị
Hoa hiếc đôi khi lòe loẹt lại buồn cười.

Xin mẹ vẫn thương chúng con ở phía ấy chân trời
Như ngày xưa bao bận bắt con nằm để đánh đòn lại cho con
đứng dậy
Hai màu tóc mới thấy mình quá vô tâm vụng dại

Chiếc roi này xin mẹ để lần sau.

6.3.2013

MẮT BÃO

Tả tơi lá
tả tơi cây
Tả tơi tóc
một dáng gầy,
tả tơi!
Lũ gào
bão táp
mẹ bơi!
Nước mắt làm mảng
mồ hôi làm thuyền.
Củ khoai
kéo cái nghèo lên
Nón mê
kéo sự bình yên trở về.
Dô huầy!
vượt móng chân khê!
Dô khoan!
vượt sợi tóc bê bết bùn!
Cánh đồng
neo
lưỡi cuốc quằn
Nụ cười
neo
sự nhọc nhằn
trên môi.
Tuổi xuân
Rơi!
Hạnh phúc
Rơi!
Mãi trong mắt bão
mẹ tôi
giữ làng.

11.8.2012

NGHE LÁ CAU RƠI

Cứ toan chào mẹ rồi đi
Không sao nói được câu gì thành câu !

Tuềnh toàng nhà có gì đâu
Mẹ lọm cọm dọn chẳng bao giờ ngồi!
Lúc thì dựng cái que cời
Lúc thì cọ rửa cái nồi, cái xô
Buộc liềm giật mấy lá khô
Vắt dây trầu lại, đem bồ muối phơi…
Ở nhà áo cũng mồ hôi
Bàn chân cũng toé máu tươi vấp sành !
Cơm niêu nước lọ một mình
Được cây rau tốt cũng dành cho con !
Quanh năm cà pháo muối giòn
Cá rô kho nghệ là ngon lắm rồi !

Tôi nghe gió lệch góc trời
Xô từ ký ức xa xôi xô về !
Thơ kè chẳng nổi chân đê
Đêm miên man lở tái tê sang ngày !

Nhìn theo bóng mẹ hao gày
Bao nhiêu nắng đổ không đầy chum tương !
Dáng người như một giọt sương
Tôi lồng khung kính làm gương soi đời.

Giật mình nghe lá cau rơi
Cứ toan chào mẹ…bỗng tôi bàng hoàng.

3.12.2010


Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét