Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

THƠ AM CÁC MINH

THƠ AM CÁC MINH

SÓNG TRONG ĐÁ

Bến chiều biển động mưa ngâu
Chông chênh bãi đá chôn sâu mặn mòi
Sóng òa bọt vỡ lằn môi
- Lỡ em hóa đá anh thôi ...
...đừng về

- Kìa em, biển động não nề
Mây dông sấm chớp lê thê buồm hồng
Bóng thuyền nghiêng ngả long đong
Bóng đảo chìm nổi ròng ròng xót xa
Sóng quằn quại thức bao la
Sóng xô mòn mỏi thiết tha gọi bờ
Bên trời vọng tiếng ầu ơ
Rưng rưng lõa bóng ngọn cờ trong veo...
Tay bầm bẻ giọt mưa queo
Cam thân đá cuội tẻo teo rã rời?
Âm u khuyết lấp mặt trời
Nhìn nhau không rõ, thẹn lời lứa đôi
Mặc sao sóng khóc em ơi
Căm phẫn bời bời đá buốt tê xương...
Sóng cuốn tan đá du dương
Đá thánh sóng cuộn kết hường mênh mông
Ạt ào cuốn lấp bể Đông
Một mai sừng sững dựng vòng đảo xa
Sóng bao bọc biển quê nhà
Xây trong hồn đá dựng tòa thiêng liêng
Dẫu cho trời đất ngả nghiêng
Đá mòn biển cạn, riêng riêng cõi bờ

Lời thề nguyên thủy hoang sơ
Anh đi về phía giấc mơ Mặt trời
Lỡ em hóa đá em ơi...
Hồn anh hóa sóng cuốn trôi theo cùng...

NHUỘM KHÚC

Nhuộm hàng mi cước trong veo
Để đôi mắt lạnh xanh leo lẻo hồn
Nhuộm non vầng trán bóng tròn
Để khoe tuổi tác hãy còn đôi mươi
Nhuộm răng trắng xóa miệng cười
Tươi trong gặp gỡ kẻo người xa xôi
Nhuộm tình hoang hoét đôi môi
Thoáng trong bất tận bồi hồi khát khao...

Nhuộm đôi vai sóng bụi trào
Công kênh gánh sáng đổ vào hoang hoai
Nhuộm bàn tay rất sạn chai

Chỉ vân định mệnh tuột dài hư vô
Nhuộm quần bạc phếch ống sô
Đôi chân cứng cáp lô xô đường trần
Nhuộm vằn rắn rỏi chỉ gân
Lên trong dáng vóc phong trần hiên ngang
Nhuộm giọng nói rất trầm vang
Nhuộm cười sang sảng lan tràn mênh mông...

Bạt chiều bóng đổ về Đông
Ngó núi, núi đỏ
Ngó sông, sông hồng
Nhuộm trong chí lớn phập phồng
Bóng buồm thấp thoáng loang dòng nước trôi
Nhuộm da diết tiếng à ơi..
Nhuộm đất, đất mặn
Nhuộm vôi, vôi nồng...
Tím lên bóng đá không chồng
Gặp em, nhỏ dại một vòng hoang vu
Trụi trần mắt biếc mùa thu
Trước em nghiêng ngả phù du kiếp người...

QUỲNH HƯƠNG

Như người đẹp tắm trong đêm
Ngọc ngà e ấp bên thềm khói nhang
Mõ khuya trơn tuột
Rỡ ràng…
Trinh nguyên lặn ngụp trên chàm sương hoang

Vừa chạm khẽ
ánh tơ vang
Trăng rung rinh nõn
nhụy nhàng diễm hương

Không gian phấn
loãng du dương
Trôi qua khe nhạc bất thường xôn xao

Trộm nhìn em giữa hư hao
Rình em lõa thể giữa chao đảo hình

Sắc hương tự tước đoạt mình
Đẩy anh ngã giữa tự tình miên man

Khóc bình minh rực rỡ
tràn
lên em phủ trắng bạt ngàn héo hon

Chắp tay nâng búp rũ mòn…

TÌNH KHUYẾT

Khuyết rồi giữa một tròn tay
Dạm hoa, hoa rũ
Tựa cây, cây rầu
Vắt lên trán, ngỡ bạc đầu
Đếm từng khuya khoắt ngỡ sầu thâu lâu...

Khuyết rồi giữa chiếc tròn âu
yếm lá dâu héo
úa châu gỗ vằn
vèo nhẫn cỏ
rối thư văn
vo nét mực tím
tía rằn tim reo...

Vệt mờ ngọt nhạt mốc meo
Còn leo lét giữa ngoằn nghoèo mắt vôi
Ngó trăng, trăng khuyết khuyết trôi...
Ngó mây, mây dặm dặm...
vời...
ngó tôi

Khuyết rồi cả những tròn môi
Xưa em có rỡ...?
Xưa tôi có ràng...?
Ai làm cho lạnh răng vàng...?
Lẳng lơ bầu rượu, quềnh quàng túi thơ...

Cạn rồi khuyết cả vu vơ...
Men tình men gạo vật vờ chiêm bao...
Thức mơ lạch cạch lào cào...
Bóng đâu đành đạch dãy vào hoang hoai...

ĐOM ĐÓM

Ấu em lay lắc cành non
Hoe mi nhấp nhánh lon ton dậu hòe
Xoe tay ấp ánh lập lòe
Nháy âm sắc sánh nhập nhòe nhá nhem
Thả vào quanh quất sương đêm
Thả vào thưa thớt thèm lèm cỏ thia
Rê từng hoang hoét hanh hoe
Xê xua rậm rịt rò rè rong rêu
Bập bùng ngõ hẻm vòng veo
Ngong ngoe máy mắt sẽ vèo sao sa...
Chợt òa lốm đốm oang oa...
Ngòng ngoèo mơ vệt loang loa ...giữa trời.

Thơ Am Các Minh/ Tác giả gửi bài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét