Thơ
NGUYỄN CÔNG HOAN
ĐIỂM HẸN TRÊN CẦU
Anh chờ em không tính đếm thời gian
Con nước dưới sông hờn ghen giận dỗi
Sao tận trên trời thẹn thùng bối rối
Gió qua cầu mong ngóng đợi em sang
Trời về khuya còn lại mảnh trăng vàng
Anh thờ thẩn chờ em nơi phố vắng
Đứng trên cầu nhìn dòng sông im lặng
Vắng em rồi nước cũng chẳng buồn trôi
Không biết bây giờ em còn ở trong tôi
Hay theo bóng chim chiều về xứ mộng
Cuộc đời anh chỉ còn là khoảng trống
Biết bao giờ lấp hết nỗi nhân gian
Hàng cây xanh rũ bóng héo nghiêng tàn
Cầu chênh vênh tưởng chừng như ngắn lại
Em vui xứ người mình anh trống trải
Trăng trên cầu in mãi bóng em tôi
Tự trách mình sao phận bạc như vôi
Em đi xa không một lời từ biệt
Như bông quỳnh nở sai mùa trái tiết
Rượu thơ nào để ngắm ánh trăng đêm?
Đứng trên cầu anh chờ mãi bóng em!
BỐN MÙA GÁNH NẮNG
Mùa hè em gánh nắng lên
Mùa thu em quảy hai bên nắng vàng
Mùa đông tay xách, nách mang
Nửa gồng giá lạnh, nửa quàng gió rơi
Mùa xuân em hứng mưa trời
Tắm từng nhành lúa, lúa cười trổ bông
Giêng, hai lúa chín vàng đồng
Em ngồi đếm nắng, nắng hồng hôn em
Mặt trời đóng cửa, cài then
Hai vai gánh lúa, trăng chen đường về
Sáng bừng một góc trời quê
Bóng trăng theo bước em về đầy sân.
Thơ Nguyễn Công Hoan
Nguyễn Văn Hòa, đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét