Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2013

Thơ Nguyễn Minh Khiêm


Thơ Nguyễn Minh Khiêm

Có phải vì lời ru đến muộn

Buổi sáng bắt đầu từ chỗ miệng người sói lở suốt
bao nhiêu thế kỷ quanh cửa hang Lý Thông lấp đá giết Thạch Sanh
Hình thành vực thẳm trong rất nhiều ánh mắt
Trĩu xuống những đám mây chứa đầy dấu hỏi
Có phải tiếng à ơi đến muộn hơn mâm lễ vật voi chín ngà, gà
chín cựa, ngựa chín hồng mao vua Hùng kén rể
Đến muộn hơn Sơn Tinh ném đá xuống đầu Thủy Tinh máu
lênh láng một vùng châu thổ
Để lại vết sẹo dài trong ký ức hết thế hệ này qua thế hệ khác về một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn, nồi da nấu thịt
Có phải tiếng à ơi đến muộn hơn tiếng thở dài của Lang Liêu
cùng vợ con sấp mặt xuống đồng dệt khúc hát ai ơi bưng bát
cơm đầy
Đến muộn hơn tiếng trống đồng linh khí của một nền văn minh
lúa nước dùng làm trống trận
Nên mỗi lần đem bánh chưng bánh dày dâng ngày Giỗ Tổ
không khỏi chạnh lòng sự dẻo thơm được ninh trong nước sôi
lửa bỏng
Có phải tiếng à ơi đến muộn hơn lúc Tấm xui Cám trèo cau nên trang sách nào mở ra cũng kinh hoàng vại mắm
Đến muộn hơn những chiếc lông ngỗng Mỵ Châu chỉ đường
cho Trọng Thủy nên câu thơ viết về tình yêu vẫn hiển hiện pho
tượng đá cụt đầu
Đó là chỗ thời gian đánh mất sắc màu, bài học nhân cách làm
người không có lối nào đi tắt
Bình minh rất đẹp dưới đôi cánh của bầy chim thiên đường
Nhưng ngọn gió mùa xuân vẫn có nhiều đứt gãy
Ánh mắt mẹ ta vẫn chưa nguội bớt khói nhang nghi ngút phía
chân trời
Bọc trứng Âu cơ nở ra trong tâm bão phiêu liêu cuối bể cùng
rừng
Gươm giáo cung tên lúc nào cũng đặt trước miếng cơm manh áo
Phải chăng vì lời ru đến muộn?

19.2.2013

Những cái thước

Sứt đầu cũng thước. Sứt cạnh cũng thước. Một đoạn dây thừng bê bết phân tro cũng thước. Gang vội mấy gang tay cũng thước. Nhặt một đoạn cành khô cong queo bẻ ra áng chừng cũng thước. Không số má gì cũng thước.

Nhưng lúc nào những thứ ấy cũng tự hào. Ta là thước. Ta là
chuẩn mực. Ta đã đo quảng trường. Ta đã đo những tòa nhà vĩ đại. Ta đã đo cánh chim đại bàng. Ta đã đo nanh hổ. Ta đã đo mọi dòng sông. Ta đã đo biển cả. Ta đã đo những chòm sao.

Những cái thước ngẩng cao đầu hát. Sự tạp nham ngẩng cao đầu hát.

24.1.2013

Xúc xắc giao thừa
Chợt nhớ giao thừa những câu thơ không có pháo hoa
Thầm chúc tết mẹ dưới đèn dù pháo sáng
Cả làng ra ngã tư lắng nghe Bác đọc thơ chúc mừng năm mới
Trai gái yêu nhau đội nùn rơm hái lộc

Chợt nhớ giao thừa những câu thơ ươm bao nhiêu nắng
Đất được tưới bằng lời ru có rất nhiều cơn khát
Ánh mắt khuya gieo hạt xuống tiếng chuông điểm lúc không giờ
Hy vọng mùa quả chín rung trên tờ lịch

Chợt nhớ giao thừa những câu thơ lúc lắc trên con tàu mất ngủ
Không nhớ, không biết ai đọc thư chúc mừng năm mới
Vội vã tình yêu vội vã kiếm việc làm
Đánh rơi cả những lời mừng tuổi

Tờ lịch cuối cùng rơi xuống mở toang hoang một miền ký ức
Bức tranh được ghép bằng ba trăm sáu mươi lăm mảnh đủ thứ bột màu
Vẽ bằng những ngọn sóng trái tim không kiểm duyệt
Thành chuông ngân xúc xắc giao thừa

5.1.2013

Thượng Đế

Ngày nào Người bày ra chiếc bàn
Để nhận những trái tim hiến tế

Bàn tay Người không vấy máu
Đôi môi Người chín mộng nhân từ
Người là Đấng Tối Cao phân phát quyền năng không ai có
quyền phán xử

Người trang bị cho những sinh linh nhỏ bé của mình nọc độc
Những cặp nanh lớn
Những bộ móng vuốt khủng khiếp

Người đặt vào đầu họ một thứ duy nhất là đức tin
Người giáo dục họ duy nhất một nghĩa vụ dâng hiến
Người mê hoặc họ một nhận thức duy nhất dâng hiến cho Người
là hạnh phúc

Trên bàn tiệc của Người là những vụ hành quyết
Con người tự mổ bụng moi tim gan mình đặt lên đó
Con người tự chặt chân tay mình, tự chặt đầu mình dặt lên đó

Bữa tiệc của Người kéo dài qua nỗi sợ hãi của mọi dân tộc, mọi
thời đại, mọi lứa tuổi, mọi giới tính
Và thơ cũng tự moi tim mình đặt trên chiếc bàn hiến tế
Bình minh là máu sinh linh phun xé chân trời.

7.2.2012

Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét