Thơ
Đinh Ngọc Diệp
TAM ĐẢO NGÀY TÔI ĐẾN...
Cái tủ lạnh của một vùng châu thổ
Bên vực, bên đèo- cây, đá dẫn tôi lên
Tầng nhà xếp hộp diêm trên đầu xe chạy
Vách đá, con đường ép phố gầy thêm
Núi vẫn ngồi cho mây lang thang
Tam Đảo choãi chân Vĩnh- Tuyên- Phú Thọ
Cái chân đế xuống đồng bằng Bắc bộ.
Mái nhà Tổ ngàn đời lưu dấu thuở hồng hoang
Em bỏ phố lên cao tìm rét muộn
Ở đây, mẹ lo con sau tết nhập trường
Tay lật đá tìm su su ngắt ngọn
Nhặt từng đồng gom góp gửi theo con
Mây quẩn chân người đường ra Thác Bạc
Mây lại gần hóa khói mù khơi
Lòng ướp lạnh men trời dìu dịu
Ngày độc hành thừa cả mình tôi
Thảm cây xanh quờ tay ngắt được
Đỗ Quyên đầu mùa thấp thó hồng tươi
Quả su su trên giàn, ngọn lan ra cỏ dại
Người cuốc vào mây, mây xóa mặt người
Lưỡi cuốc vung lên chạm trời huyền thoại
Ta lướt trên rừng cổ thụ lâng lâng
Lòng thành suối, sông ôm choàng xứ sở
Dựng đê xanh của trời. Chặn lũ xuống lòng thung
Dấu chân trên nương đóng hình lưỡi cuốc
Giọt mồ hay cay, củ khoai nướng năm ngàn
Ta đã lấy không cả men trời Tam Đảo
Lại nợ tay người ngọn lửa nướng khoai thơm.
Ồ! Thác Bạc nối trắng trời xuống lũng
Lũng về đâu?- Buông nước tưới đồng bằng
Màu Thác Bạc ngỡ tuột vào họng tối
Lại ngời ngời nơi ngọn sóng triều dâng
Lên hết bậc đã khuất dần con thác
Ướt một miền ký ức đá chung chiêng
Gần đâu đây đỉnh Rùng Rình thời phun lửa
Tro nguội còn hực đỏ máu tim em
Trong lãng đãng ngàn mây Tam Đảo
Chốn lắng lòng của Tạo hóa đa đoan
Mặt trời nhóm vàng ngày, thương ai đợi nắng
Màu xám bên đường chống cuốc ngóng mây loang
Áo đỏ sinh viên gặp bên Thác Bạc
Ta níu Mặt Trời - sao nỡ em quên?
Mây xóa nẻo về, chợt ta hóa khói
Em- tiếng cười dưới dốc vừa lên...
Tam Đảo 5-3- 2013
Thơ Đinh Ngọc Diệp/ Tác giả gửi bài
Đinh Ngọc Diệp
TAM ĐẢO NGÀY TÔI ĐẾN...
Cái tủ lạnh của một vùng châu thổ
Bên vực, bên đèo- cây, đá dẫn tôi lên
Tầng nhà xếp hộp diêm trên đầu xe chạy
Vách đá, con đường ép phố gầy thêm
Núi vẫn ngồi cho mây lang thang
Tam Đảo choãi chân Vĩnh- Tuyên- Phú Thọ
Cái chân đế xuống đồng bằng Bắc bộ.
Mái nhà Tổ ngàn đời lưu dấu thuở hồng hoang
Em bỏ phố lên cao tìm rét muộn
Ở đây, mẹ lo con sau tết nhập trường
Tay lật đá tìm su su ngắt ngọn
Nhặt từng đồng gom góp gửi theo con
Mây quẩn chân người đường ra Thác Bạc
Mây lại gần hóa khói mù khơi
Lòng ướp lạnh men trời dìu dịu
Ngày độc hành thừa cả mình tôi
Thảm cây xanh quờ tay ngắt được
Đỗ Quyên đầu mùa thấp thó hồng tươi
Quả su su trên giàn, ngọn lan ra cỏ dại
Người cuốc vào mây, mây xóa mặt người
Lưỡi cuốc vung lên chạm trời huyền thoại
Ta lướt trên rừng cổ thụ lâng lâng
Lòng thành suối, sông ôm choàng xứ sở
Dựng đê xanh của trời. Chặn lũ xuống lòng thung
Dấu chân trên nương đóng hình lưỡi cuốc
Giọt mồ hay cay, củ khoai nướng năm ngàn
Ta đã lấy không cả men trời Tam Đảo
Lại nợ tay người ngọn lửa nướng khoai thơm.
Ồ! Thác Bạc nối trắng trời xuống lũng
Lũng về đâu?- Buông nước tưới đồng bằng
Màu Thác Bạc ngỡ tuột vào họng tối
Lại ngời ngời nơi ngọn sóng triều dâng
Lên hết bậc đã khuất dần con thác
Ướt một miền ký ức đá chung chiêng
Gần đâu đây đỉnh Rùng Rình thời phun lửa
Tro nguội còn hực đỏ máu tim em
Trong lãng đãng ngàn mây Tam Đảo
Chốn lắng lòng của Tạo hóa đa đoan
Mặt trời nhóm vàng ngày, thương ai đợi nắng
Màu xám bên đường chống cuốc ngóng mây loang
Áo đỏ sinh viên gặp bên Thác Bạc
Ta níu Mặt Trời - sao nỡ em quên?
Mây xóa nẻo về, chợt ta hóa khói
Em- tiếng cười dưới dốc vừa lên...
Tam Đảo 5-3- 2013
Thơ Đinh Ngọc Diệp/ Tác giả gửi bài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét