Thơ
BÙI SĨ HOA
QUÊN
Nhìn kia, những đám mây tập bay
cơn mưa tập ngưng
ngọn gió tập lay
những người về hưu tinh mơ tập chạy
Những gia đình lủng củng tập sống yên ổn
Đôi ba em bé tập làm người lớn
Còn anh
Ngày ngày tập quên
Giấc mơ ngọt ngào nhẩn đắng
Những tảng đá vô hình sau lưng trước mặt
Em bất ngờ qua đây
Làm mây quên bay
mưa quên ngưng
và gió quên lay
1999
CHỔI ĐÂY
Ai chổi đây
Chổi đót một nghìn
Chổi rành rành năm trăm
Ai chổi…
Nghe như tiếng người quê
Tranh thủ hết mùa, tôi nhớ
Em tôi cơm nắm đi từ gà gáy
Lấy đót vào sâu trong múi Bọ Trà
Lấy rành ràng leo lên Hòn Dài, Hòn Xã
Phơi cho được nắng, bó cho chặt tay
Ba ngày đi rừng, một lần đi chợ
Ai nào, chổi đây…
Em tôi quanh năm vất vả cấy cày
Ngày mùa quà dăm ba cân gạo mới
Tôi về phố lâu ngày
Nhà quen lau, sân quen rửa
Dép để ngoại thềm, mưa nắng ở ngoài xa
Nhiều lúc hờ hững tờ bạc lẻ
Trưa nay bất ngờ trận gió
Cửa sổ đập chói tai, cây lá rũ khắp vườn
Người bán chổi vừa đi đâu đó
Gió tạnh rồi
Sao trời đất ngổn ngang ?
2004
KÝ ỨC
Ô hay liên tưởng nào cũng tìm cánh đồng
Tìm những chú rô sầy vi tróc vảy ngày xưa !
Năn lác rau bèo trong đục
Tháng Năm, tháng Mười hương sữa
Thởa sức bơi lượn dưới lúa che chở
Nhưng sẽ đến mùa gặt
Mùa nơm tát
Lùi dưới bùn đen
Lóc lên cạn
Sẽ đến những cơn mưa tràn bờ
Nước không còn mùi tanh, bùn không nơi ấm áp
Những sải lưới bủa vây
Những mồi câu hấp dẫn
Mặt nước là một cái bẫy
Ai nào rạch qua số phận
Đâu nào làm mồi ngon
Ô hay ký ức những con rô đồng
Tanh tưởi giữa nắng và rét
Xa quê mấy chục năm vẫn nghe tiếng giẫy
Trong chiếc giỏ ký ức
2002
Ở QUÊ
Kính viếng nhà thơ Trần Hữu Thung
Thơ đưa ông từ người nông dân thành nhà thơ
từ Vinh ra Hà Nội
rồi ra thế giới
Còn ông, ông chọn con đường từ Hà Nội
về vinh
rồi về quê !
Ở quê, ông luôn là người mạnh khỏe
với sức vóc của một đô vật
thỏa sức cày xới vốn liếng Nghệ
Ở quê, ông lặng lẽ lật trong từng lớp sò cát
Làm sống lại nước mắm Vạn Phần
Tiếng bể lò rèn sắt Nho Lâm,
tiếng chuông đồng Diễn Tháp
Ở quê, dân giả bún- giá- cá - ruốc
Vục nước gàu mo khỏa trần sông Bùng
Khuya hò bên tê đồng nghe chân dùng dằng
Ở quê, ông gánh vai này Ký ức đồng chiêm
vai kia Chuyện trạng
Giữa chặng nghỉ đọc những câu thơ
vụt đến
Ở quê, áo gụ thuốc lào chén rượu nhạt
Bạn xe về thăm ngày một đông
Giờ ông đi Thăm lúa không thể tìm gặp
Nhìn khắp đồng chỉ thấy núi Hai Vai trầm ngâm
2000
KHUYA PHỐ
Những ồn ào náo nhiệt không dành cho tôi
Những nhà cao uy nghi không dành cho tôi
Không dành cho tôi công viên tuổi nhỏ
Tình nhân của liễu, của mặt hồ
Tôi về phố khuya
Một thời chỉ thuộc đường ra ga và thư viện
Một thời ba lô hồn tàu phía Bắc
Tôi bây giờ
Vẫn tên đường tên phố lơ mơ
Em đi về nơi khác
Tìm đâu những ánh rêu mờ
Không nhìn rõ con đường xưa
Không gặp lại vẹn nguyên câu thơ nước mắt
Ngõ Giếng cỏ chưa xanh lại
Hoa run vô tình
Gió lạnh về loay hoay
Như đã xa niềm vui tìm người trên phố
Quán nhỏ ai ngồi lơ đãng thời gian
Tờ báo cũ mực phai tên người cũ
Rau dưa chen lấn ngoại thành
Một năm, mười năm
Giọt rơi tí tách
Mắt người thăm thăm
Có gì đâu, có gì đâu mà mang nặng
Bây giờ phố đang về khuya…
2001
Thơ Bùi Sĩ Hoa / Ngô Minh đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét