Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

Trang Thơ Phùng Hải Yến


TRANG THƠ PHÙNG HẢI YẾN
.

CAO NGUYÊN EM

Cỏ non tơ buồn
nhẫn nại xanh
Đuôi mắt em dài vệt mưa
dài hơi thở
dài nỗi nhớ
Chỉ vô tình lọt trôi mắt ấy
Vụng dại cả đời anh bước lạc cao nguyên.
Dáng em gầy
lọc nắng
lọc gió
lọc bụi trời
Anh miên man gặp miền hư ảo
Bầu trời cao nguyên chưa từng mong manh thế bao giờ!
Em gieo mầm sinh sôi
Lan hài tím nở chùm nỗi nhớ
Em cứ thế
bước đi suốt mùa đông
Vãi nắng vào tia nhìn
Vãi mây vào má lúm
Thản nhiên dùng trăng khuyết làm đò
vớt nỗi buồn u ám,
Em đan kén,
Cao nguyên trôi dày đêm
Anh giăng mắc đời mình như kẻ nợ
trả thơ tri âm…

NẮNG THỔ CẨM

Anh dắt trâu đến hỏi con gái bản bên
Em tức tưởi chạy ào vào khung dệt
Gỡ tấm chăn đêm, ngày thêu tay từng chút
Thẫn thờ ra sân.
Em tung tấm chăn trên dây phơi
Tấm chăn làm sợi nắng lung linh màu
Ôi, Nắng Thổ Cẩm…
Nắng Thổ Cẩm rất gần mà tay không thể với.


THẢO NGUYÊN Ở TRỌ TRÂN GIAN


Thảo nguyên ở trọ trần gian
Còn tôi ở trọ cuối ngàn dặm xưa
Gió kia trọ ở cơn mưa
Trăng kia ở trọ sao thưa, bến giời
Em không trọ ở chơi vơi
Em về ở trọ mồng tơi quê mùa
Lá xanh trọ ở hoa mua
Lá vàng ở trọ cuộc đua bụi trần
Nỗi niềm trọ ở phân vân
Lạnh lùng ở trọ chân trần đêm thâu
Cô đơn trọ ở mưa ngâu
Chia tay ở trọ cơn sầu cố nhân
Ai đi ở trọ dương trần
Lòng như vôi bạc, thủy ngân vào hùa
Bon chen giữa chốn ganh đua
Thật tâm ở trọ được - thua mối tình
Thôi tìm trọ cõi tâm linh
Muộn màng về trọ bên mình, hay ai?
Thâu buồn, đếm cuộc ngắn - dài
Nhớ thương trọ ở bến ngoài long đong
Vết đau trọ ở trong lòng
Phong ba trọ ở thẳng - cong đường đời
Cỏ xanh trọ ở lả lơi
Mùa đông trọ ở tả tơi sương tràn
Thời gian bụi cuốn, mây ngàn
Thảo nguyên ở trọ trần gian,
nặng buồn...


Thơ Phùng Hải Yến

Hoàng Xuân Họa giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét