Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

Thơ Đoàn Thuận


Mối tình hòn Bà – núi Ông

Đoàn Thuận

.
Dưới trăng xa lắm nơi huyền thoại
Con bấc mênh mang, sóng bạc đấu

Đôi vần thơ biếc xanh trời đất

Như một lời nguyền để mai sau.
1.*
Ngày xưa, một chuyến bè sang biển
Núi tiễn đời Đảo nhỏ vào thơ
Mảnh Thiên Y choàng lên sóng biếc
Dòng sông Dinh hoa kết đôi bờ.
.
Đảo bé bỏng bên bờ biển nắng
Tưổi hồng thơm trăng nhỏ tròn đầy
Vần thơ biếc cho lời thứ nhất
Khi mùa về gió lạnh ngàn mây.
.
Những lá thắm thả theo dòng bích
Giữa rừng xanh và biển mộng mơ
Tin chưa đến Đảo buồn dậy sóng
Dòng chưa trôi Núi đã ngóng chờ.
.
Buổi xa cách lạnh sông nhạt nắng
Con gió nào làm rối tóc mây
Một chút muối mặn trên môi sóng
Giọt thu vàng xưa chợt vơi đầy
.
Thuở ban sơ, tự nhiên nhiên thơ mộng
Cũng thoáng buồn qua buổi đợi mong
Trong cách biệt có niềm chung thuỷ
Khi Đảo về giữa biển mênh mông.
.
2.*
Từ dạo ấy, vẫn còn đâu đó
Một vầng trăng lặng lẽ thinh không.
Và năm tháng làm phai màu núi
Giữ ngàn non Núi đã lên Ông.
.
Núi ghì chặt tình vào hồn đá
Giữa cánh rừng xanh thẳm lạnh băng
Dòng La Ngà tiếng đàn trầm lắng
Ru cõi bờ tím ngát bằng lăng.
.
Và như thế bao mùa rừng cũ
Tóc sương mềm trên vai lặng yên
Núi vẫn đứng ngóng về biển biếc
Tinh đất trời đâu dễ nào quên
.
Đất La Gi biển rừng xanh biếc
Thoảng hương nguồn một thuở nên thơ
Núi và Đảo cùng phương trời nhớ
Tinh nước non không thể phai mờ.
.
Chính tình yêu đưa xa gần lại
Cho núi sông thêm nghĩa yêu thương
Và hạnh phúc ở đâu cũng vậy
Rất đơn sơ trong cõi vô thường.
3.*
Nằm trấn giử giữa muôn trùng sóng
Hòn đảo xưa được gọi tên Bà
Vẫn thơ mộng như lời thơ biếc
Tình thuỷ chung đâu luận trẻ già
.
Cũng từ đó nơi miền biển cũ
Dòng sông Dinh đưa nguồn về khơi
Động Tiên Sa lắng hồn lặng tĩnh
Của tình yêu rừng biển muôn đời
.
Mây theo gió mây về viễn xứ
Sóng ru bờ, bờ ngủ bao năm
Đàn chim biển ngang trùng dương biếc
Mang lời ru từ cõi xa xăm
.
Trong lời gió có lời của biển
Của rừng xa và núi ngàn xưa
Đã thắm biếc đôi bớ dương liễu
Để ngàn sau nhịp võng đong đưa.
.
Ai rót mật cho lời mây nước
đêm ca dao có tự bao giờ
Mùa trăng sáng bắc cầu dải yếm
Chính tình yêu đã nén thành thơ.
4.*
Huyền thoại nào chẳng từ sự thật
Cuộc tình nào chẳng có mưa ngâu
Cầu ô thước bắc qua dòng bích
Không tình yêu chẳng có mai sau
.
Đêm cổ tich không còn cổ tích
Khối tình Bà thành đảo Thiên Y
Nỗi nhớ Ông đã cao thành núi
Dòng sông Dinh mạch nối nguồn về
.
Nơi hoa mộng chân trời xanh thẳm
Hương trăng xưa thơm thoảng ngàn năm
Lời thơ cũ ghi vào đá núi
Đời bên nhau từ lúc chưa rằm
.
Đêm sao sáng thay vầng trăng khuyết
Ước mong thầm đời mãi dài lâu
Nếu đã có tình cao như núi
Cũng có tình sóng vỗ bạc đầu.

Thơ Đoàn Thuận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét