Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Thơ LÊ QUANG TRẠNG


Thơ

LÊ QUANG TRẠNG


SINH TỒN


Cơn gió đã tước hết những chiếc lá vànG
Vơ vét chiếc lá xanh cuối mùa sót lại
Cành cây trơ trọi
Sau mùa hoa trái xum xuê.

Cơn gió rủ nhau lũ lượt bay về
Chúng nhăn nhó trước bức tường mục nát
Những hạt cát bị cuốn đi trả về sa mạc
Bức tường giờ còn trong đôi mắt hư vô…

Gió dập bức bình phong của cây bằng tháng ngày khắc nghiệt
Xô ngã cây bằng sức mạnh vô hình
Mừng vui mở tiệc tung hoành bay nhảy
Bỏ mặc gốc cây tróc rễ chết khô.

Mấy mùa nắng mưa dửng dưng không lời thăm hỏi
Tôi thấy một chồi non vừa nhú ra từ gốc cây đã mục
Nó vẫn đứng thẳng trước thiên tai rình rập
Chồi non này và những chồi non khác đang vươn vai
Sau mùa ấp ủ ôm giấc ngủ quên trong cơn sốt gió.



PHẬN LÁ

Những chiếc lá vô thường rơi từ kẽ tay
Như người vụng dại
Tôi lần theo dấu bụi thời gian đen trắng
Tìm trong con ngươi đôi mắt
Biết đâu lối nhỏ quay về…

Cái mạng nhện của tiếng cười tiếng khóc
Trở thành chiếc lưới vô hình
Vây bắt những phút giây yếu lòng sa ngã
Con đường vòng vèo
Chân trời rất xa.

Chiếc vương miện nhẹ hơn chiếc lá
Mọc ra từ cây hứng giọt sương sa
Sau mùa
Chiếc lá rơi…


KHÓC CHO MÌNH

Bạn bỏ rơi tôi khi cơn giông vừa ập đếN
Mấy mùa trăng lẻ
Mấy mùa trăng khuyết
Trôi qua lặng im trong góc tối chẳng một đôi mắt nhìn.

Tôi lập trình tình bạn tự cung tự cấp
Tảng đá hóa thành hạt thủy tinh trong suốt vô tri
Tôi mang theo soi rọi từng kỷ niệm
Tập cho chiếc đồng hồ quay theo một chiều không trở lại
Tôi là kẻ vụng dại khi tháo cái buộc thắt gút lương tâm.

Đã nhiều lần tôi không còn nhắc nhớ những người bạn than
Mùa mưa dùng dằng đi qua
Có người báo tin
Hơi thở cuối cùng của bạn tôi vừa tắt…
Chiếc máy nước mắt cạn xăng dầu từ lâu nổ máy quay thật mạnh
Giọt sương cuối mùa trên đọt cây chết đứng đã rơi
Chúng đang khóc cho mình?


ĐÊM ĐỒNG BẰNG

Đêm ngủ trên xuồng
Sóng vỗ lắc lư như đưa võng
Gió thổi bờ lao xào xạc
Câu vọng cổ chao nghiêng khúc điệu trầm.

Đêm đất phù sa không như phố chợ
Tiếng đờn kìm
Tiếng gió
Nhẹ đêm.

Manh chiếu mỏng
Nẹp tre
Khuya về lạnh ngắt
Mong manh góc xuồng sóng sánh tình quê
Trà còn nóng suốt đêm ấm giọng
Ngân khúc Lý ngựa ô
Nghe tiếng vó vọng về.

Đêm đồng bằng
Ấm lạnh hồn quê…

Thơ Lê Quang Trạng/ Theo Văn nghệ Bông Tràm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét