Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Thơ HUỲNH LONG SƠN


Thơ
HUỲNH LONG SƠN

MIỀN ĐẤT ĐÓ BÂY GIỜ


Dòng sông đó giờ đây không còn lũ
Không còn sức hơi tắm mát ruộng đồng
Thì em ơi làm sao sông có thể
Hào phóng cho người manh áo chén cơm.

Đồng nước cạn đặc dày đăng,dớn,lưới
Giăng bắt gì đây? Không lũ, cá không về
Biết tìm nơi đâu vạt rừng điên điển nở
Vàng một góc trời nước nổi năm xưa.

Miền quê đó có những người hay tiếc
Hay nhắc về một thời dưới cá trên cơm
Hay bơi đi tìm trong nỗi nhớ
Một tiếng cuốc kêu tê điếng cả tâm hồn.

Đồng ruộng đó giờ đây đà kiệt sức
Lúa vụ ba, đất không được nghỉ ngơi
Doanh nghiệp lời to, nông dân thua lỗ
Gặt cắt xong người phải giạt quê người.

Miền quê đó giờ đang đô thị hóa
Củi, nước, gạo, rau… đều phải bỏ tiền mua
Nhịp cuộc sống luôn bon chen,vội vã
Tiếng kèn xe át hết tiếng gà trưa.

Miền quê đó giờ đây đang thay đổi
Ánh điện sáng soi nỗi buồn của mẹ già
Ngồi cô đơn trong ngôi nhà quạnh vắng
Thương cháu con vất vả ở phương xa.


BÂY GIỜ LÀ THÁNG CHÍN

Bây giờ là tháng chin
Ruộng đất đã nghỉ ngơi
Ngồi với nỗi hiu quạnh
Buồn quá buồn em ơi!

Bây giờ là tháng chin
Nước lên ngập đồng bằng 
Cuộc đời thêm ẩm mốc
Ôi tháng ngày tối tăm.

Anh đốt thêm điếu thuốc
Khói tan vào mênh mông
Anh rót thêm ly rượu
Tiễn tình về hư không.

Buồn quá buồn em ơi!
Anh chán chường độc thoại
Ngoài kia đời đang trôi
Anh rã rời mệt mỏi.

Bây giờ là tháng chin
Những cơn mưa kéo dài
Mưa mờ trời tưởng nhớ
Mưa uớt mộng người say.

Bây giờ là tháng chin
Buồn quá buồn em ơi!

CHIỀU QUA SÔNG VÀM NAO

Chiều qua sông Vàm Nao
Trong tiếng gió lao xao
Nghe tiếng trâu rừng chạy
Nghe tiếng voi rừng kêu
Nghe tiếng quân hò reo. (1)

Chiều qua sông Vàm Nao
Lòng bỗng thấy nao nao
Ôi bầy sóng lưỡi búa
Bửa nát những phận bèo.

Chiều qua sông Vàm Nao
Trông về hướng Doi Lửa (2)
Tìm kiếm cặp ngỗng thần
Trong mịt mù nỗi nhớ.

Bè chuối rừng kết lại
Người xưa vượt Vàm Nao
Cá dữ và nước xoáy
Hồn xưa đi về đâu? (3)

Hai trăm năm trôi xuôi
Bao sông lở cát bồi
Hờn dân phu còn đó
Cá dữ tuyệt chủng rồi.

Chiều qua sông Vàm Nao
Biệt tăm cá bông lau (4)
Nhìn mây bay nước chảy
Bây giờ em ở đâu?

Ta rời bến Thuận Giang
Chiều bủa khói mênh mang
Mặc ghe thuyền xuôi ngược
Sông vẫn cứ thênh thang.

.
(1) Tương truyền, thuở xa xưa, nguyên sông này là con đường của những đàn voi và trâu rừng đi, lâu ngày thành con rạch nhỏ, rồi dần dần bị áp lực của sông Tiền và sông Hậu chảy xiết, mà thành một con sông rộng lớn ngày nay.
(2) Tháng Giêng năm Giáp Ngọ (1834), quân Việt đánh bại quân Xiêm la tại con sông nầy.
(3) Khúc sông có truyền thuyết về hiện tượng sóng to gió lớn nổi lên nhận chìm tất cả thuyền bè qua lại sau khi có sự xuất hiện của cặp ngỗng thần.
(4) Truyện kể rằng năm 1819, Thoại Ngọc Hầu được nhận lệnh đào kênh Vĩnh Tế để nối liền Châu Đốc và Hà Tiên. Lúc bấy giờ, trọn vùng đào con kênh này hãy còn hoang vu, rừng thiêng, nước độc và đầy thú dữ. Vì nguy hiểm, bệnh tật, kham khổ quá, nên một số dân phu sau đó tìm đường trốn tránh. Và khi đến con sông Vàm Nao này, họ tự kết bè chuối vượt sông, nhưng đa phần họ đều bị sóng to nhấn chìm hay làm mồi cho cá dữ.
(6) Đặc sản của sông Vàm Nao, hiện đánh bắt được rất ít, ngư dân đa số phải bỏ nghề.
 

Thơ Huỳnh Long Sơn/ Theo Văn nghệ Bồng Tràm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét