Tình thơ,
Kính gửi chị Lý Phương Liên!
Sáng 26-3 vừa rồi trong buổi sinh hoạt thường kỳ của CLB Haiku Việt, tôi vinh dự được nhà Thơ Hoàng Xuân Họa trao cho tập thơ “Ca bình minh” của chị Lý Phương Liên. Cầm trên tay tập thơ thật đẹp tôi vô cùng xúc động. Cách đây gần hơn 40 năm tôi đã đọc thơ chị, lúc đó tôi đang là sinh viên lại học ở nước ngoài, tôi không nhớ đã đọc thơ chị ở đâu, chắc là trên báo văn nghệ, chỉ nhớ rằng hồi đó chúng tôi rất thích mà hình như hồi đó thơ chị đã là một hiện tượng thì phải. Về nhà tôi đọc liền một mạch hết tập thơ và thấy rằng không chỉ riêng “ca bình minh” mà cả mấy bài khác nữa cũng rât quen thuộc. Như bài “em mơ có một phiên tòa” “thư gửi người bạn Mỹ”, “xóm nhỏ”…Cuộc sống thật bộn bề nên sau đó chị đi đâu, làm gì, sao không ra thơ nữa tôi cũng không được rõ. Cầm trên tay tập thơ do NXB văn học ấn hành tôi như gặp lại người bạn cũ. Lại được ngắm những bức họa do con gái Phương Ngọc của anh chị vẽ thật là một gia đình thơ – họa quấn quýt. Gần đây được đọc những bài tiểu luận “thủng thẳng với thơ” của anh Nguyễn Nguyên Bảy trên trang Blog Bích câu thơ mà nhà thơ Xuân Họa post lên tôi hiểu về thơ, hiểu về anh chị hơn vì tôi vốn là dân ngoại đạo, còn thích thơ, yêu thơ thì đã là người Việt Nam ai cũng thế phải không ạ?
Nhà thơ Phùng Gia Viên, dịch giả tiếng Nhật - nhà thơ Lê Thị Bìnhvà nhà giáo - nhà thơ Nghiêm Xuân Đức (người đứng)
Ảnh: Hoàng Xuân Họa
Ảnh: Hoàng Xuân Họa
Âu cũng là cái duyên cho những tâm hồn gần gũi. Đọc thơ chị tôi thấy một tâm hồn trong sáng, hồn nhiên đúng với lứa tuổi chúng ta hồi đó (tôi nghĩ rằng chị cũng trạc tuổi tôi- tôi sinh năm 1949- Tuổi con trâu). Sống hết mình và yêu e lệ nhưng trong sáng hết mình, không vụ lợi. Tôi thật thích và xúc động khi đọc những bài thơ nói về tình yêu của chị, tôi đã khóc ròng khi đọc bài “xin phép mẹ đi lấy chồng” của chị. Chị Liên ơi dù có thế nào tôi vẫn nghĩ chị là người hạnh phúc nhất vì có người chồng hiểu, sẻ chia và chắp cánh cho chị. Lại có con gái vẽ đẹp và tôi cảm nhận tranh của cháu cũng nhân hậu như thơ chị.
Tôi cũng không hiểu vì sao chị bị “đánh” mà rồi chị biệt tăm đến tận 40 năm? Dài quá, tiếc quá, bây giờ lứa chúng ta đã vào lứa tuổi trên 60 rồi. Nhưng tôi nghĩ rằng cái thời “ấu trĩ” đã qua- hy vọng là thế. Rất mong được đọc tiếp những trang thơ mới của chị, tôi tin rằng thơ chị bây giờ sẽ là những “quả chin”, sẽ ngọt ngào nhân hậu như người làm ra nó vậy.
Nhân đây tôi xin “múa rìu qua mắt thợ” tặng chị mấy câu như sau:
Sen Thơm trong đầm
Cánh trắng, hồng mềm mại
Chân dầm bùn
Mà nhụy vàng, hương ngát
Gió dập, mưa dồn
Đài hoa xây hạt
Cành sen cũng lấm tấm gai
Nhưng không làm đau ai
Tạo dáng cho sen thêm cứng cáp
Đông tàn, xuân qua
Lá hoa lại ngoi lên mặt nước
Chào đón nắng hè
Tỏa ngát đường qua.
Cánh trắng, hồng mềm mại
Chân dầm bùn
Mà nhụy vàng, hương ngát
Gió dập, mưa dồn
Đài hoa xây hạt
Cành sen cũng lấm tấm gai
Nhưng không làm đau ai
Tạo dáng cho sen thêm cứng cáp
Đông tàn, xuân qua
Lá hoa lại ngoi lên mặt nước
Chào đón nắng hè
Tỏa ngát đường qua.
Hà nội, 5-4-2011
Kính chào chị.
Lê Thị Bình
Lê Thị Bình
Le Thi Binh"
Bạn Lê thị Bình thân mến,
Lý Phương Liên tôi chân thành cảm ơn những lời thăm hỏi chia sẻ của bạn. Chúng ta đã là bạn thơ của nhau tứ nay và mãi mãi. Bình nói thích bài Xin phép mẹ đi lấy chồng, mình chép lại dưới đây, như một món quà nhỏ kết giao tình bạn. Liên sinh năm 1948, con chuột xấu xí ấy mà...
XIN PHÉP MẸ ĐI LẤY CHỒNG
Con gái mẹ đến tuổi lấy chồng
Mà không có cái may như người khác
Sao mẹ cha lại mất
Con côi giờ biết hỏi ai
Trong yêu đương không lẽ có rủi may
Dẫu vậy con vẫn đi lấy chồng, thưa mẹ...
Hãy chọn người tử tế
Hãy chọn người con trai không tầm thường
Hãy chọn một tấm lòng thực sự biết yêu thương
Tấm ảnh mẹ trên tường nhìn con lặng lẽ
Sao nước mắt lại nhiêu đến thế
Con thèm nghe tiếng mẹ thầm thào...
Anh ấy cao cao
Căn nhà cao đồ đạc thường cũng mát
Vẻ thông minh thu vào đôi mắt
Nốt ruồi cửa miệng làm duyên
Anh đến với con choáng ngợp phút đầu tiên
Là đôi mắt say và nụ cười như nói
Sau choáng ngợp con cảm mình tội tội
Hoài nghi thời buổi vàng thau
Những người mới yêu nhau
Khó phân biệt thanh cao và tầm thường vô nghĩa
Có tâm hồn làm tim đập thiết tha
Chẳng dám đặt cho mình những tiêu chuẩn mộng mơ
Em chỉ xin trái tim mách bảo
Mà tiếng trái tim thì khi chân khi ảo
Một lá thư tình cũng đủ hân hoan
Một lỗi hẹn đủ giận hờn
Một cách xa đủ làm đau nỗi nhớ...
Con chỉ ước được cầm ngọn gió
Nhưng không phải ngọn gió Lào
Ước anh là một cánh chim chao
Nhưng đừng lỡ là chim cu đất
Ước anh là con thuyền buồm căng lồng ngực
Gió hát ca và anh vững tay chèo...
Con chẳng muốn những hẹn thề trang trọng lúc yêu
Thích thề thốt bởi sợ mình dối trá
Con không thể là khung treo tranh vẽ
Áo quần lòe loẹt chân dung
Con khao khát tình yêu chảy mãi suối nguồn
Qua sỏi đá rong rêu đổ ra sông vào biển
Duyên số của trời đã mang anh đến
Giống điều mẹ mong giống sự con chờ
Biết đâu trời đãi kẻ khờ
Hạt mưa rơi xuống vườn hoa mẹ nhỉ
Dù không thế cũng đành thôi thưa mẹ
Chúng con quấn nhau xin làm vợ làm chồng...
Rồi thời gian sẽ đáp lời thủy chung
Rồi thời gian biết gừng cay muối mặn
Trong hương thoảng nghe rõ lời mẹ dặn
Cách làm vợ làm chồng sau đám cưới tình yêu...
Lý Phương Liên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét