LPL: Hai câu thơ này thật gợi, gần chín đến độ hay.
Không ngó được đâu xa thì ngó lại mình
thì tay vẽ lấy tay mà làm trăng trối
BỨC TRANH CUỐI CỦA BÙI XUÂN PHÁI
Vũ Quần Phương
Thôi chẳng còn thấy biển thấy sông
phố cổ rêu phong
chẳng còn ngồi sau cánh gà vở diễn
ông Phái nằm lặng nhìn xuống chân mình.Lưu luyến
những con đường đã đến, đã đi
Ông Phái ngắm bàn chân như nói lời từ tạ
từ tạ phố phường, từ tạ bến sông
lối mòn đê cỏ may, mái chèo ì oạp sóng
tiếng vạc quệt ngang trời, mùa đã sắp sang thu
tiếng vạc quệt ngang trời, mùa đã sắp sang thu
những con đường mong đến, chưa đi…
Bàn tay yếu và run nâng bút
không ngó được đâu xa thì ngó lại mình
thì tay vẽ lấy tay mà làm trăng trối
ông ngắm nghía trăm nơi
ông ngắm nghía trăm nơi
nhưng chính bản thân mình thì ông chưa kịp tới
bàn chân trần vuông vức cần lao
những ngón xòe bấm trên mặt đất
đôi gót dày rỗ vết chông gai
bàn chân ấy thèm đi
nhưng tim ông đã đến ngày phải nghỉ
Bức vẽ cuối hay lời ông năn nỉ
Xin độ lượng của đời:
được ở lại bàn chân
được ở lại bàn chân
Cho lòng ông ấm mãi với dương trần.
Thơ Vũ Quần Phương
Sách Chân Trời sau chân trời/ NXB Văn học ấn hành/
Tác giả ký tăng sách.
Sách Chân Trời sau chân trời/ NXB Văn học ấn hành/
Tác giả ký tăng sách.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét