CHÙM THƠ CỦA DUY BẰNG
MẮC NỢ CÔ ĐƠN
Chỗ đông người là nơi cô đơn
Khi một mình lang thang tìm đến
Tiễn vết buồn thu gom ngày nắng hạn
Lại nhận về dấu lặng mưa rơi
Chỗ đông người là nơi đơn côi
Lấp khoảng trống trong cung đàn lạc điệu
Những nụ cười nhòe trên vai áo
Cơn đau thầm rao bán chẳng ai mua Lúc chia tay câu hát sang mùa
Chén rượu thơm tho
Soi bóng người đi
In dấu người ở lại
Nắm tay nhau giăng buồn ngày xa ngái
Trong cách chia ngồi đếm lặng một mình Kết bạn cô đơn
Đám cưới xập xình
Hạnh phúc là gì tìm câu chân lý
Giải mã cuộc đời
Buồn vui thế kỷ
Duyên phận hẹp hòi khép cạn con tim Và nhà thơ yêu nhiều
Lại mắc nợ cô đơn
GIÓ NĂM MÙA
Reo vui
Gió xuân đâm chồi nẩy lộc
Những mảnh vườn vàng ươm đốm cúc
Họa mi nhốt lồng
Vẫn hót véo von
Gió mùa hạ
Thổi giấc ngủ buồn
Khi nắng trưa mặt trời thắp lửa
Cây bên đường lao xao nghiêng ngã
Mong mưa chiều chiếc lá rưng rưng Gió thu
Cốm mới hương lành
Hoa sứ thơm tóc em bối rối
Và bâng khuâng ai về lạc lối
Nợ, đau thầm
Trong phút thu chia Gió co ro thổi lạnh đông về
Dây dưa mưa phùn
Chiều nay không tạnh
Có người mẹ
Nắng mưa khi tuổi đời sóng sánh
Cô thiếu phụ bên đường
Mang chiếc áo cô đơn Còn gió mùa em lòng ta bão tố
ƯỚT ĐÊM TRĂNG
Tôi về Hà Nội
Mới đầu đông
Cái lạnh
Phơ phơ vín tóc bồng
Đổi gió thay mùa
Lay cửa động
Bên đường
Đám cưới kết xe bông
Tôi về Hà Nội
Mãi tìm em
Nhớ mùa sấu rụng
Nhớ hàng kem
Cổ Ngư lạnh guốc
Đường soi bóng
Lạc giữa đô thành
Lắm đua chen Hà Nội bây giờ
Mùa cũng lẳng
Chuồn ngô
Núp gió đậu bờ ao
Tây Hồ
Bóng ngã nghiêng màu mận
Liễu rủ buông chiều
Nước xanh xao Hà Nội tôi về
Chạm gió đông
Bóng ai lạc phố
Áo ai hồng
Đường xa
Lạ bước mình tôi lặng
Sương gầy
Mang lạnh ướt đêm trăng
.
Thơ Duy Bằng
trannhuong.com
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét