CHÙM THƠ LỤC BÁT CỦA THI NHUNG. HÀ NỘI
THÁNG GIÊNG
Lâm thâm rơi mãi lạnh lùng
Để mùa run rẩy, môi hồng kém xuân
Tháng giêng cứ đứng tần ngần
Co ro dành hết cả phần trong năm
Khát khao ấm nụ xuân nồng
Chồi non ngấp nghé lặng thầm gội sương
Lâm thâm phố ướt lạnh phùn
Bần thần nhớ giọt nắng buông cánh đào
Lâm thâm rơi mãi lạnh lùng
Để mùa run rẩy, môi hồng kém xuân
Tháng giêng cứ đứng tần ngần
Co ro dành hết cả phần trong năm
Khát khao ấm nụ xuân nồng
Chồi non ngấp nghé lặng thầm gội sương
Lâm thâm phố ướt lạnh phùn
Bần thần nhớ giọt nắng buông cánh đào
PHIÊU DIÊU
Thu còn ngần ấy nữa mà thôi
Rụng nốt tàn cây chiếc lá rơi
Rót ánh trăng đêm trời chuyếnh choáng
Cụng thơ tri kỉ đất mềm môi
Buông buông sầu oán lòng vơi nhẹ
Xả xả trầm ai dạ thảnh thơi
Mai mốt bụi về nơi cát bụi
Hư danh cũng để lại bên đời.
CỎ MAY
Mệt nhoài nắng tựa triền đê
Luênh loang hắt bóng lối về cỏ may
Ráng chiều buông sẫm khoé ngày
Rưng rưng khoả một vốc đầy hoàng hôn.
RU MƯA
Trời buồn trời trút cơn mưa
Người buồn thì biết đổ thừa đi đâu
Trái mùa còn trút mưa ngâu
Trái lòng em trút giọt sầu vào thơ...
À ơi!
hãy nín đi mưa
Nẻo người khó tạnh bên bờ trầm luân
Nghiệp duyên đã định cuộc trần
Thì thôi lận đận ru mình nín đi...
Thơ Thi Nhung
Người buồn thì biết đổ thừa đi đâu
Trái mùa còn trút mưa ngâu
Trái lòng em trút giọt sầu vào thơ...
À ơi!
hãy nín đi mưa
Nẻo người khó tạnh bên bờ trầm luân
Nghiệp duyên đã định cuộc trần
Thì thôi lận đận ru mình nín đi...
Thơ Thi Nhung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét