Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Thơ NGUYỄN NGỌC HẠNH

 
Thơ
NGUYỄN NGỌC HẠNH


NHAN SẮC 

Nhan sắc
Thường do trời ban cho
Người đàn bà coi như báu vật
Họ thường tiêu xài nhan sắc của mình
Tuỳ theo mỗi số phận

Nhan sắc em là giấc ngủ nồng của con
Là sự tảo tần đêm mưa chờ chồng
Là sớm khuya thân cò lặn lội
Một đời dầm dãi gió sương

Nhan sắc em chín lịm vào trong
Như quả ngọt đồng làng
Như tầng tầng câu thơ đa nghĩa
Mơ hồ một cõi mênh mang

Em đâu phải hồng nhan
Mà trời trao phận bạc
Thơ tôi không làm thêm nhan sắc
Em cứ lặng thầm mà chín vào trong

Trời không cho đời không ban
Em làm nên nhan sắc riêng mình…

LỜI RU

 
Lời ru biết gửi về đâu
 
Tôi ru trăng lạnh đêm thâu ru mình
 
À ơi một cõi phù sinh
 
Ru cho trời đất thấu tình biển sâu

 
Em ru lời của bể dâu

Còn tôi biết gửi về đâu nỗi long

Ơi à sáng nhớ chiều mong
Ngồi ru tiếng khóc lịm dần trong mơ

Ru con hết một đời thơ
Ru em bao nỗi bơ vơ lặng thầm
Mai này còn chút tri âm
Mình ru cho hết thăng trầm mới thôi 

Lời ru dìu dặt xa xôi
Cùng trăng rơi xuống bên nôi đêm rằm
Thơ tôi làm chiếu con nằm
Một đời rút ruột thân tằm chờ con

Ru cho trời đất vuông tròn
Ru cho nước chảy đá mòn trùng khơi
Mai sau con lớn nên người
Biết đâu tôi lại ru tôi một mình. 

GIẤC MƠ

Khi ánh trăng sắp tan ra trong đêm nguyệt thực
Bầy chim ngủ yên trên cành cũng hối tiếc, bay đi
Bay về phía bầu trời vô định, bay về đâu trong đêm mịt mù!
Mùi hoa sữa sau vườn cũng bay đi, bay mất ánh trăng
Một chút tàn phai còn lại với  mình tôi, giá lạnh

 Giấc ngủ vẫn từng đêm chập chờn không còn mơ thấy gì    
Không còn biết ai đã đạp vào cơn mơ hạnh phúc
 Đêm cứ thế tan ra, ngày cứ thế trôi qua, tẻ nhạt
 Ánh trăng ngày xưa từ đó cũng tan dần...


 
Khi ngồi nhớ, lại quên ngày mong nhớ
Khi nỗi buồn lấn hết những ngày vui
Không còn biết tiếng chim lạc bầy kêu khản giọng
Bay về đâu khi trăng vỡ tan rồi

 
Khi em cầm ngọn gió cuối thu
Chiếc lá vàng rơi vào bài thơ tình phai nhạt
Em đừng chạm hồn tôi, một nỗi niềm ẩn khuất
Đâu phải là nơi dừng chân mà chỗ cuối của con đường

 
Xin cũng đừng bội ước với dòng sông
Nơi ấy vẫn là nơi em đến
Vẫn là suối nguồn chảy ra biển lớn
Là bến sông xưa em neo đậu mưa chiều

 
Xin đừng vấp tiếng chim kêu
Vỡ tan giai điệu mùa thu mượt mà trong trẻo
Đừng để khi trở về nơi vườn hương cũ
Tiếng chim lạ rồi, mất giọng thơ xưa.

LÀNG

 
Làng tôi ở ven song
Bốn bề núi bốn bề yên ắng
Chưa hiểu hết mưa nguồn
Tôi đi về phía biển

Qua bao nhiêu phường phố
Thuộc hêt những tên đường
Người trên phố hàng cây và gió
Đều nhận ra tôi dáng dấp làng quê

Cái làng ấy ra đi cùng tôi
Mà tôi nào hay biết
Chỉ mỗi điều giữa câu thơ tôi viết
Con sông quê bóng núi cứ chập chờn

Xưa tôi sống trong làng
Giờ làng sống trong tôi.

CHÔNG CHÊNH

Tìm đâu ra
cuối truông sâu
Dấu chân xưa
lấp trong màu thời gian

Khơi lên từ đống tro tàn
Biết còn không
ánh trăng vàng ngày xưa
Trời đang nắng
bỗng nhiên mưa
Đâu đây có tiếng ai vừa gọi tôi

Nửa nghe nhỏ nhẹ, xa xôi
Nửa thân quen, ấy là tôi . Rất gần
Đầu ghềnh
còn đứng phân vân
Cuối truông lạc bước phong trần
Về đâu ?

Chân dò chưa hết nông sâu
Đã quay lại với nhịp cầu chông chênh
Sắc, không chân bước gập ghềnh
Cõi mơ hồ ấy buồn tênh phận mình

Từ trong lục lạc vô minh
Bày ra bao nỗi nhân tình, bể dâu
Cuối truông về lại sông sâu
Còn gì đây mối duyên đầu phôi phai

Thôi thì chân bước, dặm dài
Chút tình xưa biết còn ai tỏ bày
Một đời ngẫm lại, mới hay
Chưa bao giờ được đắm say yêu người.

QUA ĐÒ, NHỚ MẸ

Tôi sinh ra
từ bến sông này
Sông thì hẹp
mà quê dài rộng thế
Đời mẹ nhọc nhằn
bao mưa nguồn chớp bể
Ấp ủ đàn con
trong đôi gánh tảo tần
Bóng mẹ gầy
lặn lội bờ song
Đêm giá lạnh
ẵm bồng ru tiếng khóc
Nỗi niềm trôi xuôi
theo con đò dọc
Trôi cả thời thiếu nữ mẹ tôi
Không gọi đò, con gọi mẹ ơi !
Trên bến sông này
ngày xưa mẹ tắm
Nước tận đầu nguồn
chảy ra biển lớn
mang theo phù sa
từ sữa mẹ ngọt ngào
Đau đáu bên long
một khúc ca dao
Chợ sớm chợ chiều dãi dầm đời mẹ
Thân cò dạt trôi
bao mùa dâu bể
Mẹ một đời đứng tựa bờ ao
Con trở về lặng lẽ
non cao
Núi vẫn xa xanh
mẹ già không còn nữa
Nghe đâu đây
có tiếng ai vừa gọi
Bếp lửa ngời lên
trong mắt mẹ đang cười
Không gọi đò, con gọi mẹ ơi !
Sông thì hẹp
mà vô bờ đến vậy
Con đi qua hết một thời trai trẻ
Từ chiếc đò lòng mẹ
Qua sông.
Ôi con đò lòng mẹ
mênh mông !

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh/ Ngô Minh đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét