Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

Thơ Hoàng Gia Cương


Thơ
Hoàng Gia Cương

Đêm trăng trên đảo nhỏ

Lâu lắm rồi ta mới thỏa cùng trăng
Trăng biển đảo trong hơn trăng phố thị
Trăng xanh biếc - một mầu trăng nguyên thủy
Như mắt người bạn gái thuở đôi mươi!

Biển rì rào mải miết tận xa khơi
Trong điệp khúc sóng reo cười vẳng vọng
Sao nhấp nháy một trời sao lóa sáng
Ta đi hoài trên bãi cát hoang sơ…

Đêm đầy trăng ta thành kẻ ngất ngơ
Chân vô định, hồn như mơ như tỉnh
Hây hây gió toàn thân trong mát lạnh
Cùng dã tràng ta ngơ ngẩn trông trăng!

Trăng theo ta vành vạnh suốt đêm rằm
Cây đa rủ bóng trùm quanh chú cuội
Chị Hằng cứ cười hoài sao chẳng nói
Để triều dâng vời vợi ánh trăng khuya!

Chân mỏi nhừ ta cứ mải mê đi
Mới ra đảo mà như mang duyên nợ
Hoa muống biển cũng đương đầu sóng gió
Để đất trời luôn thắm đẫm mầu xanh.

Giữa trăng thanh ta thành gã si tình
Quên gối mỏi và quên đêm vắng lặng
Từ xóm đảo một tiếng gà gáy sáng
Gọi bình minh lóe rạng phía trùng khơi!


Đảo Quan Lạn 21/6/2013Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét