Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Thơ NGỌC KHƯƠNG

Thơ
 NGỌC KHƯƠNG


TRĂNG NHẬT LỆ 
Gửi về Đồng Hới thân yêu

Vầng trăng ngày xưa ấy
Như mắc vào ta đây
Nửa mặn mòi miệt bể
Nửa hương hoa hồng bay...

Vầng trăng ngày xưa ấy
Lấp lánh nghìn sao băng
Ta như con còng gió
Ngập ngừng... theo ngấn trăng

Ôi vầng trăng Nhật Lệ
Gom từ vạn thương đau
Nhặt từ muôn cát bể
Nghìn trùng, xin nhớ nhau!

Em ơi vầng trăng ấy
Giọt lệ vàng nhớ nhung
Như ngọn đèn bên cửa
Thao thức đến khôn cùng!...

1993
  
KÝ ỨC LÀNG TÔI

Làng tôi
Làng cù lao
Quanh năm cồn cào sóng vỗ
Tiếng gõ chài khua đổ sao đêm

Làng tôi, chăn bao bố gió chích bầm đông
Nón lá tre lửa châm sém hạ
Tháng tám dắt trâu trốn lũ
Đường lầy, mẹ trượt bờ ao

Làng tôi nghè tiến sĩ trơ đá đời nào
Đền nhà quan mọt rên ngày giỗ
Thánh đường chuông nhoè tháp cổ
Cánh cò bạt vía hoàng hôn...

Làng tôi một người bệnh, nháo nhác cả thôn
Một người sinh, chật nhà than lửa
Một người mất, trắng đồng khăn rủ
Một người đi xa, thương lím đò ngang!

Làng tôi đàn ông giọng oang oang
Điếu thuốc lào vỡ nhà ba chuyện tếu
Vịn câu cười qua tháng năm lắt lẻo
Tình đầy như bát nước chè xanh

Làng tôi qua bao cuộc chiến tranh
Lá lành đùm lá rách
Có bà mẹ mấy người con mất tích
Đêm ngâm Kiều khuây khoả những buồn đau

Làng tôi con gái mắt bồ câu
Yêu ai như đinh đóng cột
Chẳng mượn vầng trăng thề thốt
Mà suốt đời vẫn sóng sánh lòng nhau

Tôi lớn lên ngụp lặn dưới chân cầu
Tay lấm láp bắt con còng làm bạn
Chân tứa máu bởi mảnh hàu, mảnh hến
Da cháy rần trong nắng quái miền Trung...

Tôi đi xa mang theo cả quê hương
Đêm trăn trở nghe trăng vàng quẩy song
Những đôi mắt bồ câu tròn xoe, mơ mộng
Và tiếng gõ chài khắc khoải gõ mòn tôi!

Tháng 6/1995

BÀ NỘI 

Một đời rơm rạ ruộng đồng
Nội đi, chỉ tấm lưng còng mang theo
Cỏ vàng, nấm mộ buồn teo
Buốt mưa đêm, rát nắng chiều Nội ơi !

Bao năm nuôi cháu mồ côi
Lời ru Nội đẫm vành nôi cháu nằm
Trên đầu Nội mấy vòng tang
Nỗi nhà ! Nỗi nước ! Thắt ngang cuộc đời

Con đi góc biển, chân trời
Trong tim không cạn những lời Nội ru
Nay về thăm Nội vàng thu
Nén hương quặn cháy, nghiêng mồ lệ rơi !

Nghe như tiếng Nội à ơi,
Từ trong ruột đất, xé trời bươn lên...

Thơ Ngọc Khương/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét