Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Thơ ĐÀO THÁI SƠN

 
Thơ
ĐÀO THÁI SƠN


MAI ANH ĐI

mai anh đi
em hãy vặn bớt ngọn đèn
đỉnh đồi cuối mùa thay lá
mở cánh cửa lồng
cho đôi hoàng yến bay đi
và đừng khép cửa
khi trăng lưỡi liềm ghé về mỗi tháng
khoác chiếc áo nhung triệu ánh mắt diệu kỳ.

mai anh đi
em cứ để đám cỏ gà trước ngõ
cho lũ chuồn chuồn nương gió đung đưa
những câu chuyện ngày xưa
em đừng phanh phơi dù một lần đã rõ
khóm cúc hai mùa nở
hãy buộc con thuyền vào mảnh vườn mình

mai anh đi
em đừng bao giờ khóc
dù đôi mắt em không muốn lặng thinh
cứ mặc năm tháng chùng chình
trên mái tóc

mai anh đi
nếu lúc nửa đêm
bàn tay lão Bệnh Tật gõ ở cửa ngoài
em hãy im lặng và để cho
cây nến nhỏ, quyển kinh dày cùng bảo :
- Nhà không có một ai.


PALEI CHĂM VÀ EM

em hiền và buồn như câu thơ
trôi trên quê hương xa mờ
palei Chăm chiều hun khói
mùi cỏ áy
mùi rơm khô

đừng đổ lỗi cho biến cố thời gian
can đảm nhìn vào lòng tham tàn
đứng trên đường quy chiếu
nhìn vào bao gian nan

em hiền và buồn như câu thơ
đưa ai về lối xưa
đôi mắt gầy đêm trắng
palei Chăm mòn bóng mưa

vạch sét cắt hàng cây thưa
rùng mình
rạch ngang lưng trời nỗi niềm vạn cổ
trú lại một người
em của ta

Palei : làng, palei Chăm – làng của người Chăm


THI SỸ CHÀM VÀ THÁP CHẾT

có lẽ lạnh
hơn ngàn năm trước
có lẽ buồn
hơn vạn năm sau
trái đồi trắng như cái sọ người
đêm âm u
mọc lên mục tháp
như cục huyết ứ của nỗi đau
chứng nhân cho những thế kỷ rơi đầu
tự đáy huyệt sâu
tiếng ngâm của thi sỹ Chàm
làm tháp rơi nước mắt
lịch sử chảy dài xuống thân lở lói
đám xương rồng cất lên điệu man dại sầu ca
Shiva bỏ đi
Apsara lui vào trong đá
tháp chết giữa trời thẳm xanh
linh hồn không biết đường về cố quốc
hồn tháp thêm một lần khóc
thi sỹ Chàm lại ngâm câu thơ cũ
tháp chết hai lần
trời đêm
như cỗ quan tài tăm tối
vẳng những oan hồn
kêu rên
vùi lấp

NƯỚC NON CHÀM

Rong thương nhớ một ngày ta trở lại
Quê hương xa muôn thuở nước non Chàm
Ta sẽ đứng nghe hình hài cổ tháp
Tượng không đầu thầm thĩ luận si - tham

Ta sẽ hỏi từng Garuda dữ tợn
Suốt ngàn năm chưa nguôi giận những gì !
Đời hóa đá cho phiêu bồng nham thạch
Mắt lạnh trừng nhìn hỷ, lạc, sầu, bi ?

Lời cây cỏ ẩn hồn trong cát nắng
Lệ sương gieo con sóng biển tẩy trần
Ta thảng thốt cô đơn từng viên gạch
Hai nẻo về một chiếc bóng phân vân

Đồi núi dựng ai ra đi từ đó
Mộng đèo truông bao được, mất, bại, thành
Trăng nước cuốn niềm xưa trong cố quận
Trôi ngập ngừng theo sử lịch, phù danh

Hỡi người bạn thiên thu còn sót lại
Tuyệt đỉnh phiêu nhiên, Sara nghĩ ngợi gì !
Rồi sẽ tắt giữa miên trường vờ vật
“ Tháp nắng” còn, nhưng ta mãi ra đi…

Rong thương nhớ bao giờ ta trở lại ?
Triều biển xanh đêm …ru hỡi ru hời
Và tượng Chàm tĩnh yên chờ đợi
Bên kia đồi giọt hát rụng buồn lơi…

Thơ Đào Thái Sơn/ Dung Thị Vân đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét